END

3.1K 230 88
                                    


Fic by Conbosuathattinh

Tất cả mọi người gần như chết lặng sau tiếng súng vừa rồi. Lão Trung tướng trố mắt không nói nên lời, Lệ Sa cũng hệt như lão...có chút bàng hoàng với cảnh tượng vừa xảy ra

*ĐOÀNG*

Lại thêm một phát súng khác. Nhưng lần này là từ khẩu súng tỉa từ bên ngoài, trực tiếp xuyên vào cửa sổ và găm thẳng vào tim của Kim Anh

Quốc Hoa nhìn em đang nằm trên đống máu, nhưng gương mặt em vẫn không tỏ ra đau đớn. Đôi mắt Kim Anh di chuyển từ từ rồi dừng lại trên gương mặt Quốc Hoa

Nhìn người con trai mà mình từng động lòng, đến cuối cùng cũng không thể tác thành một...Kim Anh nở một nụ cười buồn

- Mọi chuyện kết thúc rồi...

Quốc Hoa thều thào. Kim Anh cũng dời tầm mắt nhìn lên trần nhà, em không nói gì, hàng loạt kí ức từ nhỏ đến bây giờ hiện ra trước mắt, chỉ thấy nó từ từ nhòe đi rồi tối hẳn...

- Tạm biệt, tiểu thư!!

Quốc Hoa nói với Kim Anh sau khi em đã nhắm liền đôi mắt

Đúng vậy, kết thúc thật rồi!!!

Là kết thúc của cả hai, và cũng là kết thúc của một người nữa...

Trân Ni há hốc mồm vì không thể tin mọi chuyện đã xảy ra

Hai tay nàng...hai cánh tay ôm chầm lấy cô đang nhuốm đầy máu

Trân Ni chỉ cảm nhận mình chôn chặt trong lòng Trí Tú, bất chợt bị cô xoay người một cái thật mạnh...một phát súng nổ ra và tiếng đạn găm vào da thịt, máu của Trí Tú cứ như vậy mà tứa ra

- TÚUUUUUUUUUUUUU

Trân Ni hét lên khi người trong lòng đang từ từ trượt khỏi cái ôm, hai tay vừa rồi còn siết chặt nàng...nay sao lại buông thõng rồi?

Trí Tú mặt mũi gần như không thể nhận ra vì máu và bụi bẩn bám vào...cô đang hít thở một cách khó khăn vì vết thương

Viên đạn ghim vào giữa lưng cô, vì ngay lúc thấy Kim Anh cầm súng, Trí Tú đã biết em nhắm vào ai nên không nghĩ ngợi điều gì...trực tiếp xoay người đỡ cho nàng một viên đạn

Trân Ni khóc nức nở, nàng ôm lấy khuôn mặt của Trí Tú mặc kệ tay mình có đang dính rất nhiều máu từ cô, chỉ sợ người kia đau đến mức không muốn dậy với nàng nữa...

- Làm ơn...làm ơn cứu Trí Tú đi mà...LÀM ƠNNNN

Nàng cầu xin nhưng gần như là hét lên. Trân Ni ôm Trí Tú đặt đầu cô lên đùi mình, tay kia vòng ra sau lưng giữ chặt cho vết thương không chảy nhiều máu

- Tú ơi...hức..Tú...

Trân Ni vừa khóc vừa gọi tên cô, nhận thấy Trí Tú sắp mất ý thức và mắt đã muốn nhắm lại, nàng lại gào lên lớn hơn...tiếng nức nở vô cùng bi thương

Tú à, mở mắt ra nhìn em đi này

Chúng ta được cứu rồi...Tú có biết không..?

Ta sẽ lại tiếp tục ở bên nhau được chứ?

Tú có thể không đi được...em sẽ làm đôi chân cho Tú cả đời

JENSOO - HAI KIẾP MỘT LÒNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ