Fic by Conbosuathattinh
Tờ mờ sáng, Lệ Sa tỉnh giấc. Nó mở đôi mắt còn chưa kịp thích ứng được với ánh sáng nhè nhẹ từ khe cửa, tìm kiếm bóng lưng của người nó thương.
Thái Anh nằm quay lưng lại so với Lệ Sa. Nó đâu biết rằng đêm qua trước lúc ngủ, chị đã âm thầm quan sát từng đường nét trên gương mặt của người con gái đặc biệt này
Nói sao nhỉ? Từ đầu đúng là chị không tin được sẽ có chuyện yêu đương giữa hai người con gái. Nhưng chị cũng không ghê tởm gì Lệ Sa, chỉ thấy nó có đôi chút kì quặc vì lúc nào cũng trong trạng thái mê đắm chị.
Dần dần, Thái Anh gần như quen với sự tồn tại của Lệ Sa. Thời gian không phải là quá dài, nhưng cũng vừa đủ để chị nhận ra, mình cũng đã đem lòng yêu 'kẻ kì quặc' này mất rồi.
Nhận ra quá trễ...phải đợi đến lúc con người ta sắp mất đi cái gì đó, họ mới trân trọng và suy nghĩ lại khoảng thời gian mà bản thân mình đã vô tình không để ý tới. Thái Anh cũng vậy, chị nhận ra mình đã yêu Lệ Sa khi nó sắp chuẩn bị lấy chồng...
Xác nhận Lệ Sa đã ngủ say, Thái Anh từ từ tiến lại gần khuôn mặt nghiêm nghị của nó. Chị đưa ngón tay di nhẹ hai đầu chân mày đang nhíu chặt của nó giãn ra, khẽ mỉm cười rồi đặt một nụ hôn lên má nó. Hơi thở Lệ Sa vẫn đều đều, Thái Anh yên tâm rồi xoay lưng lại với nó, từng giọt nước mắt đều đều lăn xuống
Lệ Sa toan tính thật nhiều, sáng nay nhìn thấy cảnh này cũng chạnh lòng không ít. Nó hứa sẽ không rời bỏ người con gái này dù một ngày nào đó, nó có thể không còn là con của nhà họ Lạp...
Nó lồm cồm ngồi dậy, rời khỏi giường nhẹ nhàng nhất có thể để tìm đến bàn của Thái Anh. Lệ Sa cầm bút và một mảnh giấy viết viết gì đó rồi xoay lại nhìn chị...Đủ lâu rồi, nó nhẹ nhàng rời đi như chưa từng có sự xuất hiện nào cả
- Nói cho cha biết, con đã đi đâu cả ngày hôm qua?
Ông Lạp mặt nghiêm nghị
- Con...con chỉ ra ngoài một lúc
Lệ Sa e dè nhìn ông. Dù sao nó cũng ít thấy những lúc ông tức giận như vầy, hầu như chỉ toàn dáng vẻ cưng chiều và yêu thương nó .
- Cha không muốn con nói dối
Lệ Sa đổ mồ hôi hột, còn ông Lạp trái ngược hoàn toàn với nó – ông điềm tĩnh đến lạ
- Con...con nói thiệt
Nó thấy cha nó hớp một ngụm trà. Phong thái vô cùng tự nhiên như đang không có chuyện gì, sau đó nhìn sang tên gia đinh bên kia ra hiệu
- Mang nó ra đây
Lệ Sa lo sợ nhìn thấy bọn gia đinh lôi tên con trai dù máu me đã che gần hết cả khuôn mặt nhưng vẫn làm nó điếng người
Tên đó chính là thằng bạn đã dẫn nó đến tiệm trà nơi Thái Anh làm
- Cha...con...
Ông Lạp tiến lại gần Lệ Sa, không nhân nhượng mà vung tay tát một cái vào má trái của Lệ Sa. Bọn gia đinh đứng đó sợ cúi mặt không dám nhìn, tụi nó là lần đầu trông thấy ông đánh đứa con gái mà ông hết mực yêu thương như này
- Đồ cái thứ mất dạy. Tao cho tiền mày ăn học, xong bây giờ mày trả báo cho tao hả Sa??? Trên đời này thiếu mẹ gì thằng, mày không thích đứa này thì mày thích đứa khác. Tại sao mày lại đi thích một đứa y chang như mày vậy hả??
Lời lẽ ông Lạp đay nghiến thâm tâm của Lệ Sa. Nó có muốn như vậy đâu chứ...nhưng bản thân nó từ khi sinh ra đã có cảm giác như vậy, chẳng lẽ đó là cái tội sao? Tại sao nhất thiết phải con gái và con trai? Tại sao nó không được yêu người như nó??
Đáy mắt nó vẩn đục...cả bầu không khí im lặng như vậy cho đến khi ông Lạp ngồi xuống ghế, đưa ra điều kiện với nó
- Một, là mày đi du học. Tao sẽ cho mày cơ hội để mày quên cái đống nhơ nhuốc mà mày vừa làm ra. Hai, là tao sẽ đập chết con nhỏ đó rồi bắt mày lấy chồng
...
- Chọn đi!!
BẠN ĐANG ĐỌC
JENSOO - HAI KIẾP MỘT LÒNG
FanfictionTừ một cảnh sát thời hiện đại, tự dưng xuyên không về làm cu li là sao???