Chương 8: Fair go! (1)

37 5 0
                                    

 A/N: Fair go là một từ tiếng Úc có ý nghĩa nôm na là "bất cứ ai, bất cứ thứ gì cũng đều xứng đáng nhận được nhưng cơ hội tương xứng" (hay có thể dịch là "công bằng").

Cộp, cộp, cộp. Tiếng thước gỗ gõ xuống mặt bàn cực kỳ quen thuộc của thầy Lực vọng lên từ mic.

- Đến giờ rồi, các cậu bật camera lên. - Thầy Lực thông báo. Rồi thầy mở cuốn sổ Death Note (sổ đầu bài) ra, cầm bút đánh dấu, gạch gạch một hồi. Một lúc sau, khi đã điểm danh xong, thầy bật mic lên hỏi:

- Sao đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy cậu Lân vào nhỉ? - Thầy hỏi. - Cậu nào đó gọi cái ông tướng kia vào hộ tôi với.

"Tinh", một tin nhắn mới hiện ra trong group lớp.

"Lân đâu mau vào lớp." Anh Nguyên triệu hồi ông tướng kia.

"Ơ kìa đại ca, iem đang ở trong lớp rồi mà =)." Nó chống chế. "Thầy còn chưa vào nữa."

"Nhưng thầy Lực bảo mày vẫn vắng." Phong đáp lời.

"Ơ, tiết này tiết thể dục đúng không?" Và sau đó, nó spam hàng loạt dấu hỏi chấm chấm than dài đến mức tôi phát ngán.

Tôi cười thầm mà lòng nhói đau. Cười vì thằng này thật là, học online được hơn nửa học kì rồi mà còn quên là tiết thể dục đã bị bỏ. Lòng nhói đau là vì cái tiết ấy bị bỏ đi thì bọn tôi không còn vài phút nghỉ ngơi nào nào để duỗi chân duỗi cẳng, làm mình làm mẩy các thứ. Nhói thực sự...!

"Ngu," Con Hà Anh xen vào, "tiết thể dục bị bỏ rồi! Đồ mất não, giờ là tiết Toán đấy!"

"Toán, Toán á???" Cái thằng ngáo ngáo ngơ ngơ ấy lên tiếng. "Thôi tao vào ngay, bọn mày bảo thầy đi!"

- Đây rồi, cậu "não cá vàng". - Thầy Lực lại khịa một câu quen thuộc. - Giờ các cậu giở sách ra, chúng ta sẽ học bài Hàm số nhé.

***​

"Bọn mày biết không, không có tiết thể dục chẳng quen tí gì cả!" Sau khi đã vào lớp trót lọt, Lân lên tiếng phản đối. "Sao các thầy cô lại bỏ cái tiết thú vị đó đi nhỉ?"

"Chắc tại vì học online..." Tôi gõ một câu, rồi ấn vào nút Enter. Nhưng... càng nghĩ càng không thấy đúng. Học online tiết kiệm được khối thời gian, chỉ cần việc mở máy tính lên chứ không cần mài đế giày hoặc bánh xe đạp ba mươi phút hoặc hơn nữa. Có thừa một đống thời gian cho ba tiết thể dục. Vậy thì tại sao các thầy cô phải bỏ nó đi nhỉ?

"Huýt"

Tôi nhìn vào màn hình máy tính: con Hà Anh vừa chat lên một tin nhắn siêu dài, nội dung thì có vẻ tương đương những gì tôi vừa nghĩ lúc nãy. Và chưa gì đã có mười mấy cái biểu tượng cảm xúc bày tỏ ý "tốt" xuất hiện phía dưới rồi.

"Đúng vậy. Đả đảo việc bỏ tiết thể dục!!!" Tôi chat lên một câu. Và dường như tôi đã khơi dậy ngọn lửa bất mãn. Lũ còn lại cũng như bùng cháy, hùa theo:

"Đả đảo!!"

"Đả đảo!!"

"Đả đảo thầy cô!!"

[Đã hoàn thành] Mùa dịch, mùa họcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ