Chương 15: Ép dầu ép mỡ xin đừng F0...

15 2 0
                                    

Hôm nay là một ngày cuối xuân đầu hạ, có nắng mà không quá nóng. Tiếng quạt trần vù vù bên tai thổi làn gió nóng đi bốn phương tám hướng trong lớp học chật chội và nồng mùi mồ hôi. Khiếp, đứa nào đánh rắm mà hôi thế nhỉ? Tôi lấy tay trái bịt mũi lại, trong khi tay phải vẫn tiếp tục hú họa vài dòng dài như chém văn mẫu, hết về ông vua này đến triều đại kia, rồi các mốc sự kiện nọ... Chiếc khẩu trang che mất nửa mặt dường như khiến tôi khó thở hơn và tầm nhìn cũng hẹp đi trông thấy. Từ sáng đến giờ đầu tôi cứ ong ong, còn cổ họng thì khô khốc như vừa nuốt phải cát giống hồi trẩu tre còn đi phá mấy chỗ công trường. Chết, có khi nào tôi căng thẳng quá vì bài kiểm tra Sử này không nhỉ? Nhớ cũng đau đầu, tụng thuộc được thì mỏi họng. Mà chết dở... cứ thế này thì bao giờ mới được tám, chín điểm cho đỡ báo bố mẹ đây...
Tiếng trống trường vang lên từng âm thanh rền vang, như những nhịp đập háo hức trong lồng ngực tôi lúc này. Hết tiết, và tới giờ nộp bài rồi. Hay là ngủ một giấc cho đỡ mệt nhỉ...?

***

Bàn tay đứa nào đó lay lay vai, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Coi bộ tôi đã nướng hết giờ ăn rồi. Oải thật, lại phải nhịn mấy tiết nữa. Ê... đừng nói là... con dog nào đó vừa vẽ bậy lên mặt tôi nhé? Tôi nhớ là mình đã để cả quyển sách giáo khoa Sinh lên đầu để phòng chống tai nạn rồi mà?
- Khiếp, đầu mày nóng ***. - Thằng Tú bàn dưới buông hờ một câu cảm thán khi tôi ngẩng đầu lên. Tôi nhìn thoáng thấy nó kịp giấu cây bút dạ vào túi áo - Tối qua học nhiều hay sao nên giờ chắc não mày sắp phát nổ như bom nguyên tử đấy.
- Coi chừng dính Covid là chúc mừng, à nhầm, chia buồn với mày vì phải học online ở nhà đấy. - Khang ngồi sau cũng nói chen vào. Hai thằng ấy cười phá lên, rồi xàm đủ thứ chuyện về con game gì đó. Lâu lắm tôi mới thấy bọn nó gắn bó như thế. Hình như xung đột giữa bố mẹ và con cái nhà hai đứa nó cũng dịu bớt đi rồi. Nhìn bọn nó cười, dường như tôi cũng bị lây virus hề... và cũng hềnh hệch theo.
- Hay báo với cô đi. - Nhiên hóng từ nãy đến giờ cũng bồi thêm vào một câu. Nó vỗ vai tôi, và tiện giơ tay bảo cô Vân luôn. Xong thì cô gọi tôi lên bục giảng, xem sắc mặt và sờ trán tôi, đại loại là như vậy.
- Sao nhỉ, giờ sắp vào tiết rồi... - Cô Vân suy nghĩ - Thôi cứ xuống phòng y tế nhờ cô y tá test nhanh trước đi, âm tính thì nằm đấy tầm mười lăm, hai mươi phút, còn dương tính thì cô gọi báo với phụ huynh.
Tôi vâng lời, thất thểu đi ra ngoài hành lang. Những cơn nhức đầu dồn dập kéo đến ngày càng nhanh hơn và dữ dội hơn. Chà... nếu là thật, thì sao nhỉ? Ai biết, tâm trí đang mỏi mệt của tôi trả lời như vậy. Tôi lò dò bước vào phòng y tế, cất tiếng chào hỏi và cởi khẩu trang trong lúc chờ cô y tá chuẩn bị bộ test nhanh. Thôi giờ cứ tập trung vào kết quả xét nghiệm trước, còn gì tính sau vậy.
Một cái que dài ngoằng ngoáy ngoáy, đâm đâm, chọt chọt vào mũi tôi. Dù đã test kiểu này nhiều như số lần tôi bị xơi ngan với ngỗng, nhưng tôi vẫn thấy thốn, thốn lắm, tưởng như chọc xuyên vào não vậy. Thêm vài giây nữa, và tôi nghe thấy loáng thoáng vài tiếng lạch cạch cùng một giọng nói thoáng qua: "Dương tính".
Không thể nào. Tôi thở phù một hơi, rồi lại hít căng cả phổi. Không biết để làm gì nữa đây nhỉ. Nhưng tôi nghe người ta nói, làm kiểu ấy sẽ giúp bản thân giữ bình tĩnh hơn.
Mà tôi cần bình tĩnh làm gì ta? Với lại làm gì calm down được? Tôi sắp xuống địa ngục đến nơi rồi. Tại một góc nào đó trong thâm tâm tôi, nỗi sợ càng ngày càng sinh sôi, nảy nở và len khỏi khắp mọi ngóc ngách, từ tay đến chân, từ từng ngón tay đến những sợi lông đầu. Giờ này năm sau chắc mộ tôi xanh màu thảo mai, à nhầm màu cỏ. Tôi mà chết... thì mọi chuyện sẽ ra sao? Bố mẹ... sẽ ra sao? Mấy đứa kia... sẽ phản ứng như thế nào? Mà, thật sự tôi có sống sót được hay không... đó mới là vấn đề chính.
- Nằm xuống giường nghỉ ngơi đi, cô sẽ đi thông báo với giáo viên chủ nhiệm và Ban giám hiệu. - Tiếng nhắc nhở của cô y tá kéo tôi về với thực tại cũng những cơn đau đầu và đau họng, tệ hại hơn cả những cơn đau do điểm kém.
Khi nằm xuống giường, tôi mới nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên trong năm học này, tôi được thảnh thơi hoàn toàn. Không phải căng não suy nghĩ về drama hay những kiến thức mình chưa load được trong những buổi học nữa. Và... ô hay, tôi lại bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó để suy nghĩ cho đỡ buồn đầu.
Nghĩ nhiều về nỗi sợ ngỏm củ tỏi... nghĩ quen rồi, tôi lại thấy không sợ. Mà kinh hãi thì đúng hơn. Bỏ chủ đề dảk bủh ấy qua một bên thì drama gì tôi cũng nghĩ trơn nghĩ trọi hết ráo. Rồi tôi chốt lại quyết định cuối cùng, cứ ngủ là an toàn nhất.
Những sự việc xảy ra sau đó thì tôi cũng không chắc chắn nó như thế nào. Hai tay tôi nặng như xách mấy xô nước lúc lao động khổ sai... à nhầm lao động công ích. Rồi tôi cứ mơ màng mãi...
Và không biết là sau bao lâu nữa, bố cũng tới trường. Tôi gượng đứng lên, và được bố dìu theo suốt hành lang, ra đến ngoài cổng trường.
Nhưng lần này bố không đi xe máy. Khi tôi hỏi lý do, bố trả lời:
- Cả nhà dương tính hết rồi.
Cũng may là đường từ trường về nhà chỉ có hơn trăm mét, nên tôi cũng không phải đăng xuất luôn khỏi trái đất trên phố. Về nhà, mở cửa, quẳng giày dép và cặp như mọi ngày. Chỉ khác, hôm nay tôi mệt rũ rượi.
Tôi nằm theo kiểu rất chi là phờ phạc trên giường, trong khi bố đi pha thuốc hạ sốt cho cả nhà và mẹ gọi đến công ty xin làm tại gia vài tuần. Không hiểu sao ở nhà tôi lại dễ ngủ hơn thế, và rồi cặp mí mắt lười chảy thây díp lại.
Khi mở mắt, nền trời đã đen như giao diện Facebook của tôi vậy. Phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, tôi thấy nơi xa xa nào đó thấp thoáng ánh đèn đường và đèn xe. Tôi uống hết cốc thuốc hạ sốt bố đưa cho, và rồi vục mặt xuống gối.
Ngoài phòng khách vẫn sáng ánh đèn khi điện thoại tôi rung lên mấy tiếng trên mặt bàn học. Hừ, lại quên để chế độ im lặng rồi.
"Ê Ngan, ổn không?" Tin nhắn trên Messenger của con Mỹ Anh. "Nghe cô nói mày dương tính."
"Xin chân thành cảm ơn, mày va khiến tao không ổn thêm bằng cách kéo tao dậy nói chuyện trong lúc đang buồn ngủ đấy." Tôi thở phù một hơi và bấm gửi. Đang bệnh mà nói móc người ta... xì, tuy có tạo nghiệp thật nhưng vui mà.
" só rì só rì, đang bảo muốn ngủ mà lại rep tao nhanh như thế à?" Nó bật lại khiến thân nhiệt tôi, vốn đã tăng vì sốt, giờ lại như núi lửa."Quên để chế độ im lặng ch gì?"
"Thì tao đang nằm trên giường đây." Gõ xong câu này, tôi tự nhủ rằng mình nên nghỉ sớm để được mau tới trường đấu khẩu trực tiếp truyền hình VTV1 với con kia. Và thế là cái điện thoại bị tắt nguồn luôn trước khi con kia kịp seen, còn tôi thì cuộn tròn trong chăn.
Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy với một cái đầu ong ong, những tin nhắn cuối cùng của con Mỹ Anh hiện ra trên màn hình điện thoại: ng có lo quá nhiều về chết chóc =)))) bi thế đ** giống mày thường ngày chút nào đâu. Tỷ lệ bệnh nhân dương tính chết vì Covid-19 chỉ chiếm 1,8% so vi nhng ca nhiễm, nh đấy."
Cảm xúc của tôi khi đọc thật là lạ. Không biết rep nó ra sao, cũng chẳng muốn nó biết mình đã seen những lời sến sẩm này. Nhưng... không hiểu sao, tôi bớt sợ đi nhiều rồi. Con này thật là, toàn tích cóp mấy câu trong ngôn tình Trung Quốc với phim Hàn xong đem nổ ra, có khác gì thầy cô đâu chứ...?

[Đã hoàn thành] Mùa dịch, mùa họcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ