Chương 19: Đường Đậu

240 27 0
                                    

Tô Tô cũng lười tìm tòi nghiên cứu hắn vì sao tức giận, có con tin trong tay, làm gì cũng dễ dàng.

Nhưng vẫn không thể khống chế Đạm Đài Tẫn, hiệu quả của bùa chỉ có nửa canh giờ, nếu qua thời gian thì mình cùng Tiêu Lẫm cũng xong đời.

Tô Tô từ trên người hắn xuống, bắt đầu tìm kiếm đồ vật của "Gia Xuân".

Đạm Đài Tẫn không động đậy luôn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.

Quả nhiên thân phận "Gia Xuân" này, độc dược gì cũng có. Tô Tô cầm một lọ tuyệt mệnh tán với một lọ lâm thời tán, mở miệng Đạm Đài Tẫn đổ thuốc vào họng hắn.

"Thuốc giải ta cầm, ngươi cũng biết mình ăn cái gì, trong chốc lát ta mở bùa ra, ngươi dẫn chúng ta ra cảnh trong mơ." Nàng hừ nói: "Đừng ra vẻ, không muốn chết thì ít đi làm chuyện hại người đi."

Đạm Đài Tẫn không hé răng.

Tô Tô giải bùa, nàng trải qua cảnh trong mơ của Đạm Đài Tẫn, biết người này rất tiếc mạng. Khi còn nhỏ dựa vào con chuột chết để sống, nhất định sẽ không cam tâm chết trong một giấc mộng.

"Đi cùng ta tìm Tiêu Lẫm." Nàng chọc chọc hắn.

Quả nhiên, Đạm Đài Tẫn động.

Hắn chính xác không muốn chết, nhất thời thất thần tạo thành hậu quả bất lợi như hiện giờ, nếu kết cục đã định, hắn bất động thanh sắc, bắt đầu ở trong lòng tính toán biện pháp khác.

Lúc Tiêu Lẫm thấy Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn thì ngoài ý muốn: "Tam tiểu thư? Ngươi không sao chứ."

Tô Tô lắc đầu: "Không có việc gì."

"Hắn....." Tiêu Lẫm nhíu mày nhìn về phía "Gia Xuân".

Tô Tô nói: "Hắn là Đạm Đài Tẫn, phía trước có chút hiểu lầm nên không nhận ra, hiện tại hiểu lầm đã hóa giải, Đạm Đài Tẫn quyết định cùng chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đi ra ngoài, đúng không?"

Nàng nói hươu nói vượn, lại uy hiếp mà chọc chọc Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy."

Tiêu Lẫm nói: "Thì ra là điện hạ."

Tiêu Lẫm thật ra không nghĩ đến Tô Tô và Đạm Đài Tẫn cùng ở trong mơ. Hắn đối Đạm Đài Tẫn không có ác ý, Tiêu Lẫm không phải Tiêu Thận, Đạm Đài Tẫn từ nhỏ ở trong cung sinh hoạt không dễ dàng, Tiêu Lẫm ngẫu nhiên thấy, còn sẽ giúp hắn một phen.

"Vương gia, tình huống hiện giờ như thế nào?" Tô Tô hỏi.

"Kỳ thật tối hôm qua, ta đã thành công. Lúc ám sát cố ý thất thủ để Băng Thường thấy tín vật của "Hoàng Đế", nàng đã biết ta là người mà Hoàng Đế phái tới."

Lời này Tiêu Lẫm vừa nói ra, Tô Tô cảm thấy ngoài ý muốn.

Nếu thành công, vì sao Diệp Băng Thường không muốn đi? Chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai, nàng chấp niệm nhất không phải là tình yêu của Tiêu Lẫm sao?

Tiêu Lẫm nói: "Xem ra biện pháp này không thể thực hiện được."

Tô Tô nhớ tới gì, cười tủm tỉm nhìn về phía Đạm Đài Tẫn: "Biện pháp của ngươi đâu?"

Đạm Đài Tẫn liếc nàng, khóe miệng cũng cười: "Đương nhiên so các ngươi thì hữu dụng hơn rồi."

Có lẽ là hắn dùng thân thể của "Gia Xuân" , Tô Tô cảm thấy hắn cười không có chút ý tốt nào.

Nhưng con bướm chỉ còn lại có một chút màu trắng, chứng minh thế giới thật đã sắp sáng, giờ nghĩ biện pháp khác không còn kịp rồi, bọn họ chỉ có thể tin tưởng Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn thong thả ung dung dạo bước đến Ngự Hoa Viên.

Cung nữ đuổi theo một tiểu nam hài, kêu: "Thái Tử điện hạ, người chậm một chút, cẩn thật kẻo ngã!"

Nam hài mặc áo gấm, nhìn qua tầm ba bốn tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngọc tuyết đáng yêu, đuổi theo con bướm trong hoa viên.

Tiêu Lẫm thấy tiểu nam hài, có chút thất thần. Rốt cuộc đây là ở cảnh trong mơ, con của Diệp Băng Thường và "hắn"

Tiểu nam hài đuổi theo con bướm, đột nhiên đụng vào đùi Đạm Đài Tẫn.

Hắn té ngã trên đất, trong mắt ngâm nước mắt.

Đạm Đài Tẫn rũ mắt, bất động thanh sắc đánh giá.

Theo sau, trong ánh mắt có sự kinh hãi thấy hắn một tay xách đứa bé.

Cung nữ thấy động tác của Đạm Đài Tẫn, thình thịch một tiếng quỳ xuống: "Gia Xuân đại nhân, Thái Tử không phải cố ý, xin cho nô tỳ mang Thái Tử trở về."

Tiểu nam hài ở không trung dãy chân, cũng ý thức được người tới không có ý tốt, sợ tới mức khóc oa oa.

Tô Tô cuối cùng cũng biết Đạm Đài Tẫn muốn làm gì: "Ngươi muốn giết đứa nhỏ này?"

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: "Không phải các ngươi muốn đi sao? Dù sao đều là giả, giết chẳng có quan hệ gì."

Nói xong hắn ném đứa bé về hướng Tiêu Lẫm, Tiêu Lẫm theo bản năng tiếp được, tiểu Thái Tử ở trong lòng Tiêu Lẫm run rẩy, cũng không dám nhìn Đạm Đài Tẫn.

"Nếu ngươi muốn ra thì tự mình động thủ đi."

Tiêu Lẫm cúi đầu nhìn tiểu Thái tử trong lòng ngực, tiểu Thái Tử sợ hãi mà ôm lấy hắn.

Tiêu Lẫm theo bản năng nói: "Không thể."

Tiểu Thái Tử không ngừng nức nở, nhìn qua rất đáng thương.

Tô Tô cũng cảm thấy đau đầu hỏi Đạm Đài Tẫn: "Không có biện pháp khác sao?"

Đạm Đài Tẫn dựa vào núi giả từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng: "Chỉ có biện pháp này, như thế nào? Không hạ thủ được?"

Thấy Tô Tô cùng Tiêu Lẫm đều bất động, Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: "Lòng dạ đàn bà!"

Đạm Đài Tẫn nhìn chuyện này cực kỳ buồn cười, trên đời sẽ có người bởi vì người khác mà từ bỏ sinh mệnh của mình sao?

Hắn đi qua bóp chặt cổ tiểu Thái Tử .

Đứa bé bị hắn nắm ở không trung, Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình, tay không ngừng xiết chặt.

Tiêu Lẫm nhíu mày, nhưng biết Đạm Đài Tẫn nói không sai, đứa nhỏ này là giả, thậm chí là ma khí biến thành, nếu lại do dự, tất cả mọi người sẽ chết ở nơi này.

Đạm Đài Tẫn dùng lực tay đứa bé mặt xanh tím hóa thành khói đen, tiêu tán ở không trung.

Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, mặt hắn là Gia Xuân, có vẻ lạnh nhạt.

Giết tiểu Thái Tử ở cảnh trong mơ, vài người đi bẩm báo Diệp Băng Thường trong tẩm cung.

Tiêu Lẫm trầm mặc mà đi ở phía trước, hiển nhiên cảnh trong mơ tiểu Thái Tử biến mất, làm hắn tâm tình trầm trọng.

Tô Tô tới gần Đạm Đài Tẫn, vừa định nói chuyện, Đạm Đài Tẫn bắt đầu lãnh đạm mà mở miệng: "Như thế nào? Muốn trách ta tàn nhẫn vô tình vô nghĩa?"

Tô Tô kinh ngạc, nàng lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không có, ta chỉ là muốn cảm ơn ngươi."

Nếu không phải Đạm Đài Tẫn, nàng và Tiêu Lẫm không hạ quyết tâm phá cảnh trong mơ được.

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Nếu như vậy thì giải dược cho ta, ta sẽ không làm khác nhất định mang các ngươi đi ra ngoài."

Tô Tô nghĩ từ trong túi lấy ra một cái cái chai, đưa cho hắn.

Đạm Đài Tẫn không nghĩ tới nàng sẽ đưa dễ dàng như vậy, hắn nghĩ, ngu không ai bằng, chờ hắn ăn giải dược, hắn chắc chắn.....

Nhưng mà giải dược vào trong miệng, hắn mới cảm thấy không đúng.

Màu đỏ đường đậu ở trong miệng tan ra.

Tô Tô cười ngẩng đầu lên, hỏi hắn: "Ngọt hay không?"

"Ngươi chơi ta?"

Môi hắn bị đường đậu nhiễm hồng, mặt trắng bệch vặn vẹo, Tô Tô buồn cười, lắc đầu: "Ta chưa nói cho ngươi chính là giải dược, hơn nữa, sau khi đi ra ngoài cảnh trong mơ, độc trên người của ngươi tự động giải. Nếu không đau không ngứa, ngươi tạm thời nhịn đi."

Thấy ánh mắt Đạm Đài Tẫn lãnh lạnh, hàm răng cắn đường đậu, giống như muốn giết người, Tô Tô ngăn chặn ý cười nói: "Đừng nhổ ra, nhổ ra ảnh hưởng hình tượng của ngươi."

Hắn cáu giận giơ tay, ném đường đậu đi, Tô Tô nhẹ nhàng tiếp được cái chai.

Nàng chạy đến phía trước đi, vui sướng nói: "Vương gia, người muốn ăn đường không?"

Thứ tốt phải chia sẻ.

Tiêu Lẫm bật cười, hắn thính giác tốt, tự nhiên nghe thấy được Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn nói chuyện, tuy rằng không biết bọn họ đã xảy ra cái gì, nhưng Tam cô nương như vậy, cũng không khiến người khác ghét, ngược lại rất đáng yêu.

Áp lực liên quan đến tiểu Thái Tử bị bắt giết chết ở cảnh trong mơ cũng biến mất.

"Không cần, cảm ơn Tam cô nương."

Tới trước cung điện của Diệp Băng Thường, Đạm Đài Tẫn nghĩ nghĩ rồi lấy ra một chiếu thư trống không ném cho Tiêu Lẫm.

"Viết, chiếu thư phế hậu."

Tiêu Lẫm giương mắt nhìn,  thực sự có "Hoàng Đế" tỉ ấn.

Xem ra Đạm Đài Tẫn sớm có tính toán rời đi, mặc dù không cùng bọn họ, hắn cũng có thể tìm được Diệp Băng Thường, thoát ra cảnh trong mơ.

Tiêu Lẫm trong lòng dâng lên cảnh giác, Đạm Đài Tẫn người này tâm trí cùng tài hoa không thấp, lại quả quyết. Nếu có ngày hắn thuận lợi về tới Chu Quốc, đó sẽ là kình địch của Hạ Quốc.

Tiêu Lẫm đôi mắt rũ xuống, dùng chữ viết của chính mình viết một chiếu thư phế hậu.

*****

[Edit] Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ