Chương 16: Bạc Tình

254 27 2
                                    

Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Tô Tô đi vào trong phòng, trông thấy mấy bà đỡ vây quanh một nữ tử mặc áo yếm.

Nữ tử bộ dáng xinh đẹp, trên trán ướt đẫm mồ hôi, mắt sắc thống khổ.

"Nương nương! Người chịu đựng!"

Các bà đỡ đầu cũng đầy mồ hôi, trong tay Tô Tô là nước nóng, không biết lúc nào bị người khác lấy mất.

Nàng bị gạt ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn tình hình chuyển biến.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Một bà đỡ lo lắng nói: "Nhu phi nương nương buổi sáng động, bây giờ là chạng vạng tối, còn chưa sinh."

Trên giường, Nhu phi sớm đã mất khí lực, trong miệng ngậm miếng nhân sâm, nàng kiên trì dùng lực, cuối cùng vẫn rơi vào hôn mê.

Máu tươi uốn lượn chảy xuống đôi chân của nàng.

Cho dù Tô Tô chưa nhìn qua sinh con, cũng có thể đoán được, dưới tình huống này, ngất đi đau như thế nào.

Quả nhiên, các bà đỡ trắng bệch cả mặt.

Có người cấp tốc ra quyết định: "Đi bẩm báo Hoàng thượng.....tình huống bây giờ, giữ nương nương hay là giữ hoàng tử....."

Một lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh tức giận của Hoàng Đế.

"Đồ hỗn trướng, phế vật vô dụng, trẫm giữ Nhu phi, nếu Nhu phi xảy ra chuyện gì, các ngươi đều chôn cùng!"

Tô Tô nhìn về phía bụng to của Nhu phi.

Trong lòng biết đứa nhỏ này chỉ sợ giữ không được.

Nhưng mà ngoài ý định, đang lúc y nữ cùng các bà đỡ muốn động thủ, Nhu phi tỉnh lại, nàng hai mắt mơ màng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Hoàng nhi.....Hoàng nhi của ta....."

Nhu phi lã chã rơi lệ: "Cầu các ngươi, giữ con của ta!"

Tất cả mọi người thần sắc cực kỳ bi ai, Tô Tô trong lòng cũng một trận khổ sở.

Hoàng đế hạ lệnh, tự nhiên sẽ giữ Nhu phi.

Đột nhiên, bà đỡ kinh hỉ nói: "Nương nương, dùng sức! Ta nhìn thấy đầu của đứa bé!"

Nhu phi bờ môi run rẩy, cắn răng!

Bà đỡ vui vẻ nói: "Đứa bé ra....."

Sau một khắc, các bà đỡ đột nhiên hét lên một tiếng.

Tô Tô trong lòng có loại dự cảm xấu.

Tiếng động lớn như vậy, bên ngoài Hoàng Đế đạp cửa vào.

Hoàng Đế định thần nhìn lại, chỉ thấy bị máu tươi loang lổ trên giường, một bé trai nằm trong vũng máu.

Đôi mắt đen của hắn mở ra, trong tay cầm ruột Nhu phi.

Bé trai tựa hồ hiếu kì đồ vật trong tay, ấm áp, mềm dẻo, kéo không ngừng.

Hắn hé miệng, cắn cắn.

Bé trai lộ ra răng sữa lạnh lẽo.

Mà trên giường, Nhu phi mắt mở to, đã tắt thở.

Bà đỡ cùng y nữ run rẩy quỳ đầy đất.

"Hoàng thượng.....Hoàng thượng.....Đây là....."

Tiểu quái vật sinh ra chưa khóc nỉ non một tiếng, còn mọc răng! Móng tay xuyên phá qua bụng Nhu phi!

Tô Tô trong nháy mắt rõ ràng đây là ai - đúng, là Đạm Đài Tẫn!

Nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, trời xui đất khiến, đến Đạm Đài Tẫn trong mộng cảnh, còn gặp được màn hắn sinh ra.

Ma vật cảm giác được mình bị từ bỏ, thế là quả quyết giết mẫu thân, muốn sinh ra.

Hoàng Đế nhìn thi thể Nhu phi, đột nhiên cầm bé trai, hung hăng ném hắn vào tường.

"Quái vật, ngươi quái vật này, chết đi!"

Bé trai bị ném trên đất, không tắt thở, từng ngụm từng ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra.

Hắn thổi lên bọng máu trên miệng.

Bộ dáng tà vật ngây thơ lại vô tội, cực kỳ kinh người, bà đỡ hét lên một tiếng, lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Đạm Đài Tẫn khóe miệng dính lấy máu, mắt đen nhánh, đối đầu với con mắt của Tô Tô.

Tô Tô cùng bé trai bốn mắt nhìn nhau, một khắc này, không gian thay đổi.

Đợi đến khi đứng vững, có người nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Cũng khổ ngươi, nhỏ nghiệt chướng còn muốn ngươi đi nhặt xác, ném ở lãnh cung nhiều ngày như vậy, thi thể đều phân huỷ....."

Cung nữ đã rời đi, Tô Tô một mình đứng bên ngoài cửa cung.

Nàng do dự một chút, đẩy cửa ra, trông thấy cỏ khô bên cạnh, vứt bỏ lấy một bao rách rưới, tã lót dính đầy vết máu.

Thì ra sau khi Nhu phi chết, Đạm Đài Tẫn bị người ném bên trong đây. Xem ra, đã mấy ngày.

Tô Tô đi qua.

Nàng biết, cái này hiển nhiên là cơ hội tốt nhất hiểu rõ quá khứ Ma Thần.

Trong tã lót, "Ma vật" chật vật.

Tã lót dính đầy bùn vụn cỏ, hắn lộ cánh tay ra bên ngoài, tất cả đều là vết tích muỗi đốt.

Còn có vết thương trầy da, khuôn mặt bẩn đến không rõ bộ dáng.

Không ai cho hắn đổi tã, trong tã lót tỏa ra mùi thối.

Đạm Đài Tẫn gắt gao ôm một con chuột chết, con mắt đóng chặt lại.

Máu chuột chết một nửa dính trên miệng hắn.

Tô Tô cuối cùng biết hắn một ngụm sữa mẹ cũng không được uống, đến cùng là như thế nào sống sót.

Chuột muốn ăn hắn, ngược lại bị hắn bắt được, coi như đồ ăn.

Thân thể nhỏ bé của hắn đang run rẩy, ôm chuột chết giống như là ôm lấy hi vọng duy nhất của thế giới này.

Con chuột đã bốc mùi, Đạm Đài Tẫn vẫn như cũ không nỡ ném.

Bé trai giống như hiểu không có ai nuôi hắn, không có ai sẽ chăm sóc hắn.

Hắn bị thương rất nặng, giờ phút này bờ môi tái nhợt.

Tô Tô tâm tình khó mà hình dung.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng chứng kiến hắn tàn nhẫn, lại chứng kiến hắn đáng thương cùng yếu ớt.

Loại mâu thuẫn này, nàng xuyên qua đến 500 năm trước vẫn tồn tại.

Nếu có lựa chọn, làm cho nàng đến tuổi thơ giết hắn, Tô Tô biết, mình nhất định sẽ động thủ.

Nhưng mà Tà Cốt tồn tại, Ma Thần sẽ bất diệt.

Giết hay không không phải do nàng lựa chọn.

Nàng ngồi xổm xuống, đang muốn ném chuột trong tay hắn, bên ngoài truyền đến bước chân nhỏ vụn.

Tô Tô vội vàng trốn đi.

Chỉ thấy phi áo cung nữ hôm đó, mắt đỏ hồng đi tới, ôm lấy Đạm Đài Tẫn, khóc không thành tiếng: "Ta thương nương nương, tiểu điện hạ.....tiểu điện hạ....."

Cung nữ khóc lấy khóc để hồi lâu, cuối cùng cắn môi ôm đứa bé.

Tô Tô như có điều suy nghĩ, đại khái là cung nữ trung thành nhất của Nhu phi, một mặt căm hận Đạm Đài Tẫn hại chết Nhu phi, một mặt nhớ tới đây là huyết mạch cuối cùng của Nhu phi.

[Edit] Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ