Thương Nguyên bí cảnh rất lớn, có rừng rậm, có hòn đảo, thậm chí còn có một phiến Hải Vực rộng lớn.
Có thể đi đến đâu thì phải tùy thuộc vào cơ duyên của mỗi người.
Tô Tô không tìm được Nguyệt Phù Nhai, ngược lại bước vào một khu thạch lâm.
Bên trong thạch lâm, quái thạch lẫm liệt còn cự thạch giống như là bị nhân sinh bổ ra, chỉ có một tuyến tương liên, một cự mãng có đầu mắt lớn như cái đèn lồng, bên trên thân còn có thể nhìn thấy lân phiến rõ ràng.
Tô Tô nhìn chằm chằm vào những tảng đá kia, trong lòng có chút buồn, nếu Cửu Thiên Câu Ngọc vẫn còn, nó nhất định sẽ cẩn thận nói cho nàng biết lai lịch của những hòn đá này.
Đi được không lâu, Tô Tô nghe thấy tiếng bước chân của một đám người.
Nàng không biết là địch hay bạn, cẩn thận bước chân, ẩn sau cự thạch.
Thân hình của nàng mới biến mất, một nam tử cùng một nữ tử đi tới.
Nam tử tướng mạo thanh nhã, vội vàng nói: "Sư muội tốt, nhanh cho sư huynh hôn một cái nào, nhớ muội muốn chết rồi."
Nữ tử mặc y phục thêu hoa lan oán trách cùng hắn liếc mắt đưa tình.
"Thế nào, không sợ Đinh sư tỷ phát hiện sao? Huynh cùng nàng ta sau khi rời khỏi bí cảnh chẳng phải là muốn kết đạo lữ ư?"
Nam tử trong mắt hiện ra một tia chán ghét: "Muội nghĩ ta thật sự thích nàng ta? Nếu không phải phụ thân nàng ta thân phận tôn quý thì với cái bộ dáng kia dù mắt ta có bị mù cũng sẽ không đồng ý cùng nàng ta kết làm đạo lữ."
Nữ tử thở phì phò, tay vuốt ve ngực nam tử, cùng hắn nói: "Đan dược của Đinh trưởng lão quả thực không tệ, nếu huynh có được địa vị tốt từ nữ tử xấu xí kia thì cũng phải cho ta hưởng cùng."
Nam tử vội vàng cởi y phục của nữ tử: "Đương nhiên, không cho muội thì còn có thể cho ai. Yên tâm, nàng ta sẽ không tìm tới nơi này đâu, chúng ta làm cái gì nàng ta cũng không biết."
Tô Tô ngàn vạn lần không nghĩ tới, vừa vào thạch lâm đã đụng phải một đôi uyên ương vụng trộm.
Ánh mắt của nàng rơi vào thân ảnh phía sau một khối đá lởm chởm khác, đó là một nữ tử hơi mập mặc hoàng y thêu hình con ngỗng, đem mặt chôn ở bên trong đầu gối, thân thể hơi run rẩy.
Xem ra.....Không phải cái gì cũng không biết, mà là biết tất cả mọi chuyện.
Nhìn thấy trang sức bên hông của bọn họ, là một tiểu môn phái, Tô Tô không nhúc nhích, không thể xen vào chuyện này, nàng bình tĩnh rời ánh mắt, nhìn về phía tầng tầng lớp lớp tảng đá đằng sau.
Bên kia có chút không thích hợp, mà bên này lại là một đôi uyên ương vụng trộm chìm đắm trong thế giới của mình, không chút nào cảnh giác.
Ngược lại là hoàng y nữ tử giống như một con thú nhỏ bị chấn kinh, nhìn một chút về phía nơi phát ra âm thanh kỳ quái.
Tô Tô thầm nghĩ, cô nương này có chút thảm, tu vi quả thực không tồi, chí ít so với cặp đôi đằng sau tảng đá kia xuất sắc hơn nhiều.