Chương 10

977 88 3
                                    

Có một con đường mòn, hai bên là rừng cây rậm rạp, từng cơn gió lộng làm cành lá của cây cối đung đưa vang lên tiếng xào xạc. Từ xa truyền đến tiếng lộc cộc lộc cộc, đó là tiếng vó ngựa và tiếng bước chân của nhiều người. Phía trước dần xuất hiện một đoàn người, thị vệ chia thành hai hàng đi phía trước, tiếp theo là thái giám cung nữ, ở giữa là một cỗ xe ngựa sa hoa, phía sau lại có thái giám cung nữ và thị vệ lấy xe ngựa làm điểm đối xứng của đoàn người.

Cỗ xe ngựa được mạ vàng kim óng ánh, nạm ngọc thạch đá quý, nhìn những điểm này đã thấy sự sa hoa cao quý của người ngồi bên trong.

Đi được một đoạn đường, bổng nhiên tiếng xào xạc xung quanh trở nên dữ dội, chim chóc trong rừng cây bay lên trời cao.

Đám thị vệ thấy dị biến liền cảnh giác nhìn quanh, tay cầm lấy chui kiếm bất cứ lúc nào đều có thể rút kiếm chém ra. Gió ngừng thổi, hơn mười cái bóng đen từ bụi rậm cầm đao xông về phía đoàn người.

"Có thích khách! Mau hộ giá!"

"Hộ giá! Bảo vệ hoàng thượng!"

Thị vệ lập tức rút kiếm chém về phía những hắc y nhân xông ra kia. Thái giám cùng cung nữ hoảng sợ lui đến bên cạnh xe ngựa, mặt trắng bệch lo lắng sợ hãi nhìn cảnh chém giết.

"Giết!"

"Cẩu hoàng đế chịu chết đi!"

Tiếng la hét chém giết vang tận trời xanh, từng người ngã xuống trên vũng máu, huyết tươi văng khắp nơi.

Tên hắc y nhân bắt được một tên thái giám, tiếng hét của tên thái giám chưa kịp thốt ra đã bị một đao cứa qua cổ, tên thái giám mắt trợn trắng chết ngay tại chỗ. Hắc y nhân một đường xông đến thánh giá, thái giám cung nữ chỉ biết la hét, té ngã bò lăn trên đất, chỉ sợ trong chớp mắt bản thân sẽ là người tiếp theo chết dưới lưỡi đao sắc bén kia.

Ngay khi tiếng kêu gào vang lên, hoàng đế đã vén màn che nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh. Thấy tên thích khách cầm thanh đao đã nhuộm máu đi về phía mình, hoàng đế vẫn trấn định nhìn tên thích khách. Nhưng trên trán hoàng đế đã đỗ mồ hôi lạnh, lưng dựa sát vào khung gỗ, chứng minh hoàng đế không bình tĩnh như bề ngoài mà trong nội tâm đã đang bất an đến run rẩy.

Khi hắc y nhân chỉ còn cách hoàng đế năm sáu bước chân, một thị vệ đã kịp thời chắn phía trước hoàng đế, đôi mắt thị vệ sáng ngời lại quyết liệt cầm theo thanh kiếm lăng lệ lao lên chém giết với hắc y nhân. Hai người phân võ công cao thấp, lưỡi đao sắc bén chém qua người thị vệ, mũi kiếm nhọn hoắc đã xuyên qua tim hắc y nhân.

Thị vệ bị chém qua cánh tay, sâu đến mức thấy cả xương cốt bên trong, nhưng hắc y nhân thì đã chết tại chỗ.

Những tên thích khách khác hoặc là chết hoặc là đã bị bắt, đại cục cũng đã được ổn định.

"Thần cứu giá chậm trễ đã làm hoàng thượng kinh sợ! Xin hoàng thượng trách phạt." Thị vệ không màng vết thương trên cánh tay, quỳ xuống tạ tội với hoàng đế.

"Khanh cứu giá có công, nên thưởng! Mau đứng lên, cẩn thận vết thương." Hoàng đế xuống xe ngựa, đỡ lấy thị vệ.

"Tạ ơn hoàng thượng!" Thị vệ sao dám nhận hoàng ân to lớn, lập tức cảm tạ ôm lấy vết thương đứng lên.

Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ