Đã nửa tiếng trôi qua, chẳng thấy bóng người nào hay ai chạy về báo cả. Ông ta bồn chồn, sồn sồn lên như thể sắp không đợi được vậy.
"Mày lừa tao đấy à con mụ này? Làm gì thấy cậu chủ tới đâu?"
"Hình như xe cộ có vấn đề, tôi đã được báo tin rằng hôm nay, giờ này cậu chủ sẽ đến nên chắc chắn không thể sai được!"
Nghe lời nói chắc như đinh đóng cột của bà, ông ta ức chế chẳng thể làm gì được. Đối với hắn, kiên nhẫn là con số 0, trong đời này việc hắn dở tệ nhất đó chính là chờ đợi, hắn ghét phải chờ và hắn cũng chẳng ưa gì việc phải ngóng đợi một người trong bộ dạng nóng nực cùng với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Bỗng trong đầu hắn bắt đầu nảy số, đúng là những người ngu thường tỏ ra nguy hiểm mà những người nguy hiểm thì thường có những suy nghĩ "ghê tởm"
Hắn sai một ông đánh xe mở cửa chạy ra đầu đường xa, nơi mà chắc chắn xe của cậu chủ đi qua để canh gác. Dặn rằng khi nào cậu chủ tới hãy thổi ba hồi kèn, còn hắn, với ý tưởng điên rồ mới nghĩ ra của mình. Lôi bà vú xuống dưới căn hầm, bắt bà mở cửa cho hắn.
"Ôi? Ngài không định đợi cậu chủ sao? Nếu cậu chủ tới không thấy ngài đâu chắc chắn sẽ nổi giận.."
"Tao sai thằng đánh xe kia đi canh gác để cho nó chơi à? Mau mở cửa đi, nghe thấy tiếng kèn thì xuống đây gọi tao lên"
Nhưng nghĩ sao bà lại cam chịu mở cửa cho ông ta được? Nghĩ rồi bà lại viện bao nhiêu cớ ra để hắn bỏ cuộc nhưng khổ nỗi cơn "động dục" biến thái dơ dáy đó có phải cứ nói là nghe đâu. Chẳng đợi bà phản ứng, ông ta thò tay vào ngực bà lấy ra chùm chìa khoá kêu leng keng nghe thật nhức tai, bà hốt hoảng ôm lấy ngực mình, khi hoàng hồn lại thì ông ta đã vứt phăng chìa khoá và ổ khoá xuống dưới sàn, người to lực lưỡng bước vào bên trong..
Bạn nằm trên giường nghe thấy tiếng mở cửa liền ngồi phắt dậy, theo bản năng đứng xuống giường. Linh cảm mách bảo đây không phải là bà vú, mà là hắn ta, mùi hương đó, tiếng bước chân đó và cả giọng nói đó, thật kinh tởm. Hắn đã thấy bạn, trên người chẳng có gì ngoài một bộ váy trắng liền đã ngả màu đang đứng phòng thủ đầy cảnh giác ở phía xa của cái giường.
Nụ cười gian manh tà mị và tiếng cười khanh khách giòn tan được cất lên. Ông ta vén tóc của mình lên rồi chỉ vào vết thương đã được băng bó
"Chỗ này nhiều máu ghê nhỉ, mày cũng biết chọn chỗ để đánh đấy"
"...."
"Sao? Giờ mày tính thế nào? Làm tao ra nông nỗi này còn không xin lỗi một câu à? Coi bộ mày dù thoát được kiếp nô lệ nhưng vẫn ngu si quá nhỉ, hay tại cái đứa nuôi mày dạy bảo mày không ra gì?"
Bạn tức giận, đúng là dơ dáy hết thuốc chữa, ông ta lôi cả Levi vào trong khi anh ấy chẳng liên quan gì đến vụ lừa đảo rao bán người này. Dường như cảm nhận được sự tức giận trong ánh mắt bạn, ông ta mừng thầm trong lòng, vậy là đã biết điểm yếu của bạn rồi
"Ôi cha? Ngươi đang tức giận sao? Ta sợ quá sợ quá đi.. coi con bé mồ côi kia tức giận kìa, thật đáng sợ. Bố mẹ ruồng bỏ, rồi đến cả người nuôi mày cũng cuốn gói mà đi thì mày đúng là cái loại chẳng ra gì"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Levi Ackerman x Reader] Đôi chân của sự tự do
Random" Mặc dù có đủ thức ăn và nước uống nhưng nó vẫn ngã xuống rồi chết trong chiếc lồng sắt đơn độc " " Anh.. hiểu thế nào là yêu ? " " Sự tồn tại của mày chỉ là gánh nặng cho nó thôi ! Đồ vô dụng " " Hãy theo đuổi cánh chim và bay lên bầu trời xanh...