Chương 25

821 68 17
                                    

Rào rào....

Những giọt nước mưa trong vắt rơi từ trên trời xuống, đám mây đen xì bao phủ cả một vùng trời. Chúng va chạm vào nhau tạo thành những tiếng sét, sấm to vang khiến nhiều người sợ hãi. Nước mưa chảy xuống mái nhà, nhỏ giọt xuống theo những kẽ ngói gạch rơi lộp độp. Levi đứng bên cửa sổ, anh ngắm nhìn trong khoảng hư vô, một khoảnh không gian ồn ào tiếng rào rào và ngai ngái mùi mưa ẩm ướt.

" Em không biết nữa, tự dưng thích thôi , giống như thích một người .."

" mà không có lí do vậy đấy! "

" Anh không thấy tiếng mưa rơi rất hay à ? Lúc thì lộp bộp , lúc thì rào rào .. giống như cảm xúc của con người"

" Nước mưa còn mát và sạch nữa chứ , chúng có thể uống được đấy "

Tựa như mới chỉ là ngày hôm qua, anh nhớ như in từng câu từng chữ mà bạn nói. Giọng nói đó cứ văng vẳng trong đầu mãi không thôi, cả hình ảnh, cả gương mặt, tất cả mọi thứ.. cả đời cũng chẳng thể quên. Levi mở cánh cửa sổ, gió lạnh lùa vào bên trong làm cái rèm mỏng bên cạnh bay tứ tung, anh giơ bàn tay đã chai lì đi nhiều hứng lấy những giọt nước mưa lạnh giá. Chúng không an phận mà chảy ngược vào bên trong cánh tay áo anh nhưng bản thân anh lại không cảm thấy khó chịu.

"Đúng là.. không thể hiểu nổi nhóc.."

Anh nhìn xuống dưới, trên đường không có một bóng người qua lại. Nền gạch thì ướt đẫm lại còn trơn trượt, thỉnh thoảng lắm mới có vài người ở quân cảnh vệ đi tuần. Khung cảnh xung quanh im lắng lạ thường, ngoài tiếng mưa ồn ã ra thì chẳng còn tiếng động nào nữa. Anh đóng chặt cửa lại, lấy khăn ra lau khô tay. Rồi lại quay đầu nhìn về cái áo choàng đang treo ngay đối diện, đúng, đó là áo choàng mà thường ngày đi ra đường bạn luôn đem theo nó như vật bất li thân.

Nó vẫn còn vương một chút mùi của bạn, mặc dù chỉ là thoang thoảng thôi nhưng nó giúp anh cầm cự, trấn an bản thân rằng bạn chỉ ở đâu đó quanh đây. Levi lấy nó xuống, vùi mặt vào bên trong mà hít lấy một hơi. Anh lại nhớ bạn rồi..

" Anh..hiểu thế nào là yêu? "

" ..."

Đến chính anh cũng không định nghĩa được từ "yêu", nó khó lắm, khó nói thành lời lắm.

"Nếu nhóc muốn biết thì xuất hiện trước mặt anh đi, rồi anh sẽ cho nhóc biết... đừng trốn như vậy nữa.. "

Anh đặt một nụ hôn nhẹ vào chiếc áo, rồi một lần nữa ôm chặt lấy nó vào lòng. Một lúc sau, khi nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần phòng mình anh mới sực tỉnh mà vội vàng treo nó lại lên cái móc.

*Xoạch*

"Có chuyện gì?"

Levi nhìn người đối diện, Erwin bước vào trong không quên đóng cửa lại. Anh nghiêm mình, cho tay ra đằng sau rồi chậm rãi đi đến phía cửa sổ

[Levi Ackerman x Reader] Đôi chân của sự tự doNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ