Chương 21: Chuyến Du Lịch Ngắn Ngày (3)

839 125 2
                                    

Đọc chùa không vui, chúng ta không nên đọc chùa

__________Fic chỉ được đăng tải duy nhất bởi _Arnt_ trên W@ttp@d__________________

"Nào, yếu thì đừng có mà ra gió chứ!"

Renji thở dài, lắc đầu ngao ngán nhìn đống người trước mặt mình. Đưa tay lên chỉnh lại mái tóc có phần hơi rối, nó khẽ cười.

"Nhìn nãy giờ vui không?"

Nhìn qua thì tưởng là nó đang tự kỉ nói chuyện một mình, nhưng ngay sau câu nói của Renji, hai người thanh niên đi từ phía con hẻm nhỏ đi ra. Izana tiến lại, đáp một phát khiến chồng người đổ cái rầm xuống.

"Chà, vẫn giữ sở thích xếp chồng người như vậy sao?"

Khóe môi cong lên, Renji nở một nụ cười tươi như hoa, kết hợp với mái tóc màu nắng khiến nó giống như một mặt trời nhỏ ấm áp. Đút chiếc ô vào lại balo, Renji nhảy cái phóc lên lưng Izana và bám trên đó như một con Koala, "Izana-niichan~"

Izana dường như không hề bất ngờ trước việc trên lưng đột ngột treo thêm một thiếu niên nữa, như thể hắn đã quá quen với chuyện như vậy. Đưa tay lên xoa đầu em trai, Izana cảm tưởng như hắn đang được sờ một cục bông mềm mại. Việc này quả thực là giúp hắn giảm stress mà.

"Này, đừng có nhảy bố lên người anh ấy như vậy chứ cái tên nhóc này!"

Kakuchou cằn nhằn, dẫu vậy gã vẫn xách balo lên cho nó. Từ nhỏ đến giờ Rennji đã thích bám trên người Izana như một con Koala bám cây, không phải Shinichirou hay Manjirou mà bắt buộc phải là Izana. Ai cũng không thể lý giải được điều đó, chỉ cơ bản là Renji thích đu hắn thôi.

"Tao không phải là tên nhóc!" Bám trên người Izana, Renji bĩu môi với người thương của anh trai mình. Từ lúc quen nhau đến giờ, vì cái thói hay bám Izana mà nó bị Kakuchou ghim cực kỳ. Nhưng sau bao nhiêu lần gây sự một cách đầy trẻ con, Kakuchou quyết định sẽ đối xử với Renji như một tên em vợ khó chiều. Niệm lần thứ n, đây là em trai của Izana, không thể chọc vào.

"Tưởng hôm nay mày bảo mày đi tham quan với lớp mà?" Kakuchou đeo balo của nó lên vai, lướt điện thoại mở đống tin nhắn trong nhóm ra.

[Haru-chan đẹp trai quá đi!!!@All bà con cô bác, ngày mai bản công tư đi tham quan. Có ai muốn quà lưu niệm do đích thân bản công tử mua tặng không?]

"Tao bị lạc."

Renji híp mắt cười, thả một câu xanh rờn. Một màn đen giăng xuống mặt hai người còn lại. Rõ ràng là học sinh sẽ đi tham quan ở trung tâm Kyoto, sao tên nhóc này lại có thể lạc đến tận phố đèn đỏ ở vùng ngoại ô này chứ? Chắc phải thế nào chứ con người bình thường sao có thể kỳ diệu đến mức thế này cơ chứ?

"Nhưng mà trước giờ có bao giờ thấy mày bị lạc đường đâu?" Kakuchou nhớ lại những ký ức thời niên thiếu, chưa bao giờ thấy cậu ta phải gặp vấn đề như vậy, nhưng dựa vào thái độ của nó thì chứng tỏ không phải lần một lần hai.

Gác đầu lên vai Izana, Renji khúc khích cười, "Đó giờ toàn đi cùng người khác mà." Đúng vậy, nó toàn đi cùng với người nhà, Haru-chan, hoặc là đám Hikaru... từ từ, Hikaru là ai?

[DROP VÔ THỜI HẠN] [Tống] Thiên Sứ Đọa LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ