Chương 11: Kinh hỉ

864 84 2
                                    

"Không sao chứ?" Lệ Sa nhảy đến trước mặt Thái Anh.

Lúc này nhân viên công tác cũng ý thức được Thái Anh đã bị thương .

Lệ Sa vươn tay, đỡ lấy tay Thái Anh. Tay còn lại của nàng được một nhân viên công tác khác dìu lấy .

Những người tại đương trường có chút loạn, bắt đầu ồn ào. " Phác Thái Anh bị thương rồi.''

"Mau gọi bác sĩ!"

''Đỡ tới phòng nghỉ trước. . ."

Cuối cùng vẫn phải nhờ đạo diễn ổn định cục diện. Vừa tiến hành vài pha nổ, hiện trường có chút loạn. Đạo diễn chen đến trước mặt Thái Anh, phát hiện vệ sĩ của Thái Anh, đang kiểm tra vết thương cho nàng.

Động tác của nữ vệ sĩ này cũng rất nhanh, ''xoạt'' một tiếng đã xé rách quần dài của Thái Anh.

"Tình huống thế nào?"

Lệ Sa xé quần giúp Thái Anh băng bó đơn giản, rồi thử nắn xương cho Thái Anh, quay đầu nhìn đạo diễn. "Không bị thương tới xương cốt.''

''Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng." Sắc mặt Thái Anh trắng bệch, ''Chỉ bị trầy xước một chút thôi.''

"Vậy thì tốt, tôi gọi Tiểu Tiễn đưa cô tới bệnh viện."

Thái Anh lắc lắc đầu. "Không cần. Phòng nghỉ có hộp sơ cứu, rửa vết thương là được.''

Trán Lệ Sa đã đổ đầy mồ hôi, cô không ngờ Thái Anh sẽ bị thương, vừa đỡ nàng mấy bước thì vô cùng tự nhiên ôm nàng vào lòng. Cước bộ Lệ Sa rất nhanh, nhanh tới nổi nhân viên công tác phải chạy theo mới đuổi kịp. Thái Anh vươn tay ôm hờ lấy cổ Lệ Sa. Tay vừa chạm phải, Lệ Sa liền cúi đầu. Thái Anh đang chăm chú nhìn cô, trong mắt còn có chút ý cười. Bắt gặp ý cười ấy, tai Lệ Sa bất chợt đỏ lên. Cô nhìn đầu gối Thái Anh, chiếc quần của nàng đã bị cô xé rách từ đầu gối trở xuống. Khi nãy xé không suy nghĩ nhiều lắm, bây giờ nhớ lại, hình như xé nhiều quá thành thuận tay .

Xúc cảm có chút mơ hồ, '' À...à...vừa rồi tôi chỉ muốn giúp chị kiểm tra....''

Chị đừng cười, cũng đừng nháy mắt. Đầu lưỡi Lệ Sa có chút líu lại. Thái Anh vừa cười vừa nháy mắt khiến cô cảm thấy, Thái Anh nhất định đã đổ không ít máu.

''Tôi biết.'' Thái Anh lại mỉm cười.

Trời ơi!!! Mưa đạn trong nội tâm cô căn bản đỡ không nổi một nụ cười của Phác Thái Anh.

Rất nhanh, bác sĩ đến. Ông ta dùng hộp sơ cứu, ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương cho Thái Anh, cách sơ cứu rất tốt.

"Bác sĩ, tôi chỉ mới sơ cứu đơn giản thôi.'' Lệ Sa nói.

''Ừm.'' Bác sĩ lấy chút thuốc rồi giúp Thái Anh băng bó.

"Phác tiểu thư, cô còn thấy không thoải mái ở đâu không?'' Bác sĩ lại hỏi Thái Anh.

Thái Anh lắc lắc đầu. "Chỉ còn hơi ù tai, chắc là do vụ nổ.''

Nghe Thái Anh nói vậy, bác sĩ cũng kiểm tra một chút. "Phác tiểu thư, mấy ngày này phải chú ý một chút, đừng để vết thương dính vào nước."

Bác sĩ lại nếu một số thứ nên kiêng ăn. ''Phác tiểu thư tôi ở ngay kế bên, có chỗ nào không thoải mái thì hãy kêu...''

Bác sĩ nhìn Lệ Sa, cô bèn tranh thủ thời gian nói tiếp: "Tôi họ Lạp, là vệ sĩ của Phác tiểu thư.''

"Được rồi, hãy kêu tiểu Lạp đến gọi tôi.'' Bác sĩ nói.

Lệ Sa tiễn bác sĩ ra đến cửa, bác sĩ lại khen Lệ Sa xử lý vết thương rất tốt. "Tiểu cô nương, rất chuyên nghiệp nha."

Thái Anh nằm trên giường cách cửa không xa, bắt gặp nụ cười trên môi Lệ Sa. "Có học qua một chút.''

''Làm người ta sợ muốn chết." Điềm Điềm cũng không phải thường xuyên ở lại phim trường. Biết Thái Anh bị thương, thì tranh thủ thời gian đến xem. Điềm Điềm dùng đôi tay cơ bắp vạm vỡ, bịt miệng của chính mình, rồi lại nhìn Lệ Sa hỏi. "Nghe nói em là người đầu tiên phát hiện ?"

"Nghe nói em xông vào chiến tuyến cứu Phác Thái Anh ra?'' Chị họ cũng biết, nói gió thành mưa, phiên bản chị họ nghe được còn lợi hại hơn.

"Không phải, chị họ...''

"Sa Sa, em cũng không thể để nhà họ Lạp của em tuyệt hậu.'' Chị họ nói

"Không nghiêm trọng như vậy mà.''

Chị họ dừng một chút. "Thiếu tay thiếu chân cũng không được, nếu em thiếu mất chỗ nào, ba mẹ chị có thể sẽ giết chết chị.''

Lệ Sa đành phải giải thích ngọn nguồn lại từ đầu đến cuối.

Sau khi chị họ nghe xong, còn trầm tư hơn ban nãy, ''Xem ra, em đã dụng tình rất sâu với Phác Thái Anh.''

[BHTT - COVER] [CHAELISA] "THIẾP THÂN CAO THỦ" CỦA ẢNH HẬUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ