Chương 57: Biến thái

689 62 3
                                    

Lúc đầu Thái Anh còn có chút không vui, nhưng khi nghe thấy giọng điệu "Từng trải" của cừu con, tâm tình của nàng lại hòa hoãn đi không ít. Thái Anh cũng không nói thêm gì, mà chỉ dựa vào cổ Lệ Sa. Trên người cừu con vẫn còn lưu lại mùi hương của sữa tắm, trước đó khi ngửi thấy mùi vị này, nàng luôn nghĩ do cừu con tắm rửa quá nhanh, không tắm kỹ, nên mới lưu lại mùi sữa tắm nồng như vậy. Nhưng bây giờ ngửi thấy, còn vào ban đêm, lại khiến lòng Thái Anh bất giác cảm thấy bình yên.

"Cả ngày chưa ăn gì, em đi mua thức ăn cho chị nha?" Lệ Sa thành khẩn mà nói: "Dù sao cũng nên ăn chút gì đó."

Giống như mấy hôm trước, tôi nấu cơm, chị ném tôi lại một mình trước bàn ăn, tôi vẫn có thể tự nấu tự ăn.

"Đã trễ thế này rồi, còn tiệm nào mở chứ?"

"Món gì cũng có, chị muốn ăn gì?"

"Em quyết định đi."

Lệ Sa nghĩ nghĩ. "Hoành thánh?"

Thái Anh cũng không ngờ, sẽ cùng cừu con ăn hoành thánh giữa đêm khuya. Trải qua chuyện ban ngày, ban đêm tỉnh lại, dù sao cũng nên tiêu hóa một chút. Tiêu thực có lẽ cũng giống tiêu hóa vậy. Nhìn cừu con cắm đầu ăn hoành thánh, Thái Anh cầm lấy di động. "Ting Ting" một tiếng, di động của Lệ Sa vang lên. Lệ Sa không ngẩng đầu, mà chỉ cúi đầu trượt mở màn hình nhìn di động, là tin nhắn từ Thái Anh.

"Ngủ rồi sao? Đang làm gì?"

"......" Lệ Sa ngẩng đầu nhìn vào mắt Thái Anh, sợ Thái Anh không phải đang diễn kịch.

"Em chịu nhìn chị, vì sao không chịu trả lời tin nhắn?" Thấy Lệ Sa không trả lời tin nhắn, Thái Anh lại nhắn thêm một tin.

"Đang chuẩn bị trả lời, đang ăn hoành thánh." Lệ Sa cũng có cảm giác nhập vai. "Còn chị?"

"Trùng hợp, chị cũng vậy."



Lúc ngủ, Thái Anh lại kéo Lệ Sa lên giường. Vừa nhìn Lệ Sa, vừa nhéo mặt Lệ Sa. "Trùng hợp, chúng ta lại ngủ cùng nhau."

Thái Anh cũng không làm gì quá đáng, chỉ ôm Lệ Sa, dùng cằm tựa lên đầu cô. Nàng nhìn ánh đèn đường bên ngoài khung cửa sổ, cọ cọ lên mái tóc dài của cô. Uốn người trong lòng Thái Anh, Lệ Sa chỉ cất tiếng thở dài.

"Làm sao vậy?"

Lần theo ánh sáng ngoài cửa sổ, Lệ Sa mở mắt. "Em không phải hồ ly tinh chứ?"

Thái Anh bật cười, ưu sầu trong lòng bỗng chốc được Lệ Sa hóa giải. Trước đó cũng vậy, khi Hoa Đồng sắp xếp nàng tham gia hôn lễ của Vu Đông Đông, vì không muốn khiến giới truyền thông biết chuyện giữa nàng và Hoa Đằng. Lúc đầu trong lòng nàng còn có chút phiền muộn, vừa gặp Lệ Sa thì bỗng chốc tan biến. Hay mỗi khi vô tình bắt gặp Lệ Sa ra ban công hút thuốc. Có rất nhiều lần đều như thế này. Cảm xúc quanh đi quẩn lại, khó khăn lắm mới gặp được một người thẳng thắn như cô.

"Đâu có hồ ly tinh nào lại cao như em." Nào giống, em là cừu con mà.

"Hix." Lệ Sa bị Thái Anh ôm vào trong lòng, giọng có chút buồn bực. "Cũng phải, làm gì có loại hồ ly khó coi như em."

Cừu con rất hay tự mình ngộ nhận.

"Nếu em nói như vậy, thì em chính là hồ ly tinh."

"Chị khách khí quá." Lệ Sa nghĩ nghĩ, ở trước mặt Thái Anh, ai dám tự xưng mình là hồ ly tinh chứ? 

Lệ Sa chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Thái Anh kêu cô ngủ, cô liền ngủ. Dù sao cũng đã rất muộn. Tuy rằng trong đầu vẫn còn quẩn quanh bát quái vừa xem, nhưng sau khi chui vào trong lòng Thái Anh, Lệ Sa lại có chút buồn ngủ. Thái Anh không ngủ được, do cả ngày ngủ quá nhiều. Cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của Lệ Sa, cảm xúc của Thái Anh dần bình tĩnh, từng sợi tơ lòng từ từ được gỡ rối. Thái Anh vuốt mái tóc dài của Lệ Sa, nhẹ nhàng mà hôn lên trán cô.

Tin nhắn của người ấy tới rất muộn, Thái Anh nhìn thoáng qua màn hình. "Tôi không sao, em cứ nói với con bé đi."

"Sao cô còn chưa ngủ?" Thấy Hoa Đồng nhắn tin tới, Thái Anh bèn trả lời.

Nàng trả lời rất nhanh, những câu nói quan tâm theo quán tính này, Hoa Đằng đã nói với nàng mười năm, rất nhiều người từng nói với nàng trong mười năm qua, nàng cũng từng nói với Hoa Đồng suốt mười năm.

Trong mười năm ấy, có rất nhiều thói quen, cần phải có thời gian từ từ thay đổi.

"Không phải em cũng vậy sao?" Hoa Đồng nhắn kèm them một Icon mặt cười.

Hoa Đồng nhắn tin hơi chậm.

"Cô đã nói với tôi rất nhiều lần rồi, tôi cũng biết. Nhưng không thể cứ đụng chuyện, thì cứ ném Đông Đông sang một bên, để con bé tự mình suy nghĩ. Con bé còn rất nhỏ, những gì có thể tưởng tượng ra cũng không phải chuyện tốt."

"Chúng ta phải giải thích nhiều hơn." Hoa Đồng hồi phục nói.

"Vấn đề giữa cô và tôi không phải cứ giải thích là được." Cũng biết Hoa Đồng muốn ám chỉ điều gì. "Lần trước chuyện tôi tìm cô, chỉ vì muốn nói về chuyện giải ước."

Lần trước, Thái Anh thật sự đã tới tìm Hoa Đồng. Hoa Đồng biết Thái Anh muốn nói gì, nên luôn nói mình đang bận. Không biết là thật sự bận hay chỉ muốn trốn tránh nàng. Hai người chỉ gặp nhau có một lần duy nhất, cũng chỉ nói về chuyện giải ước. Không biết vì sao Vu Đông Đông lại biết được, có lẽ đã nhìn thấy tin nhắn của Hoa Đồng? Dù sao thì cô bé đã chạy tới tìm nàng. Mong nàng đừng phá rối gia đình của cô nữa. Có lẽ do kích động, mà Thái Anh đã nắm lấy vai Vu Đông Đông.

"Không ai hiểu hơn em, hôn nhân giữa hai người ấy chỉ đang tồn tại trên danh nghĩa."

"Chúng ta đừng nói sang nói chuyện khác, cũng đừng nói chuyện cảm tình. Phác Thái Anh, chị khiến tôi rất thất vọng." Vu Đông Đông đã trưởng thành, sớm đã không còn là cô bé ngày ngày chạy theo nàng, nói muốn làm người đại diện của nàng.

[BHTT - COVER] [CHAELISA] "THIẾP THÂN CAO THỦ" CỦA ẢNH HẬUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ