Thấy cừu con cả buổi không nói chuyện, Thái Anh bèn ngẩng đầu nhìn vào mắt cừu con, cừu con đang ngây người. Tuy môi cô dính đầy mỡ, nhưng lại không thấy đào cơm. Thái Anh giọng mềm mỏng. "Còn muốn hỏi gì không?"
"Không." Lệ Sa cúi đầu, quấy quấy những hạt gạo trong hộp cơm. "Em hiểu rồi."
Hiểu rồi? Hình như không giống lắm. Thái Anh nhấc đũa, gắp thức ăn cho Lệ Sa. "Đừng chỉ ăn cơm không.""Ờ." Lệ Sa cúi đầu, không nhìn Thái Anh.
Đội trưởng không làm hại gì tới cô còn nói lời xin lỗi với cô, vậy mà Thái Anh lợi dụng cô, thì ngay cả một câu xin lỗi cũng không thèm nói? Cũng phải, Thái Anh là chủ còn cô chỉ là kẻ làm thuê. Lòng Lệ Sa vốn hiểu rõ điều này, nhưng những hạt gạo hụt hẫng này sao có thể nuốt trôi được? Nhưng cho dù khó ăn, thì cũng phải nuốt xuống. Không ăn cơm thì còn đâu sức lực để mà khổ sở? Sau khi ăn cơm xong, Lệ Sa cảm thấy không còn khó chịu nữa. Có thể do được bổ sung một lượng đường vào máu.Vào ban đêm, Thái Anh lại ôm cô ngủ. Thái Anh vừa ôm cô, cô đã bừng tỉnh.
Thái Anh không làm gì, nhưng vừa cử động đã bị cừu con chống đối. Cả một buổi tối, nàng không thèm nhìn cừu con. Vừa mới động cánh tay, đã có thể cảm nhận được cảm xúc quật cường của cừu con. Cứ nhớ tới bộ dạng ngu ngơ của cừu con vào ban ngày, nàng lại cảm thấy rất quen mắt. Cừu con khiến nàng nhớ về chính mình, thật lâu trước đây, nàng không phải cũng có bộ dạng giống vậy trước mặt Hoa Đồng sao? Biểu tình của nàng khi ấy cũng giống Lệ Sa, yên lặng nghe Hoa Đồng phân tích giữa lợi và hại. Vừa gần lại vừa xa.
"Chị không động em." Thái Anh nói.
"...... Tay." Lệ Sa chống tay lên bả vai Thái Anh, tay còn lại bắt lấy tay Thái Anh. Kéo tay nàng ra khỏi đùi cô.
Giọng điệu Thái Anh hơi lạnh nhạt. "Giúp em hòa hoãn cảm xúc."
"Không cần."
"Vậy vì sao em còn chưa ngủ?"
"Chị sờ tôi tỉnh."
"Nhưng em chưa ngủ."
"Vậy nên chị có quyền khiến tôi càng tỉnh sao?" Lệ Sa hơi to tiếng.
Giận rồi?
Thái Anh không nói thêm gì. Ban đầu Lệ Sa đúng là có hơi nóng nảy, nhưng sau khi phát tiết, cô lại hơi hối hận. Thừa dịp cô đang hối hận, lão lưu manh lại vùi mặt vào cổ cô nói. "Em chỉ nghĩ chị lợi dụng em."
"Chị xem trọng em, để rồi sau đó trơ mắt nhìn cô ta sa thải em sao?" Thái Anh nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lệ Sa cũng cảm thấy có lý. Tay cô vẫn còn giữ chặt tay Thái Anh. Trong hơi thở nặng nề, cô đã để lão lưu manh mò xuống mặt mình.
"Tôi không phải hậu cung của chị."
"......"
Những lời này vừa tuột ra khỏi miệng Lệ Sa lại tự cảm thấy hơi quen tai. Còn không phải mấy kẻ si nam oán nữ trong phim cung đấu sao? Tỷ như Hoàng Thượng thích một vị phi tử, thì sẽ vắng vẻ nàng, để nàng tránh thoát đấu đá hậu cung .
Thái Anh bật cười, lấy tay ra. Vừa rồi tay đã đụng được tới quần lót của Lệ Sa, nàng khẽ liếm đầu ngón tay, rồi vùi mặt vào cổ cô.
"Cười cái gì?"
Thái Anh cười đến chảy cả nước mắt.
"Em có thể bớt xem mấy bộ phim nhảm nhí ấy không?"
"Tôi không xem!" Lệ Sa nói: "Chị mới là người nhảm nhí, kéo tôi vào đủ thứ chuyện nhảm nhí."
Còn không phải nhảm nhí sao? Cô chỉ lãnh mức lương vệ sĩ, mà còn bắt cô đóng phim cung đấu với Thái Anh. Nàng biến cô thành pháo hôi ngu xuẩn, chưa sống được nửa tập đã chết đuối ở Ngự Hoa Viên.
"Này?" Một hồi lâu sau Thái Anh không nói thêm lời nào, lại thấy đầu vai Lệ Sa run lên một chút nàng bèn hỏi dò.
Thái Anh cọ xát lên cổ cô. "Sa cưa cưa?"
"......" Lệ Sa trầm mặc hai giây. "Đừng học theo Hứa Cách."
Phác Thái Anh nói ngọt ngào như vậy, còn không phải học theo Hứa Cách sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - COVER] [CHAELISA] "THIẾP THÂN CAO THỦ" CỦA ẢNH HẬU
Fanfiction"Thiếp thân cao thủ" của Ảnh hậu Tác Giả: Tôi đón xe tới Ai Cập (Ta có đi qua ai cập) Tựa gốc: Ảnh hậu thiếp thân cao thủ Tên thuần việt khác: Vệ sĩ của Ảnh hậu (Vệ sĩ và Ảnh hậu) Độ dài: 108 chương Editor: Esley (Trần Gia), cùng những Editor khác s...