Chương 85: Cửa lớn mở rộng

606 55 4
                                    

"Từ dấu răng cho thấy, tiểu Lạp không hề có dấu hiệu giãy giụa, như vậy chứng minh quan hệ của hai người rất mật thiết." Nữ pháp y nói.

Chị à, chị không nói không ai nghĩ chị câm đâu, bác sĩ có phải đều phúc hắc như vậy hay không?

Triệu Minh Húc trừng mắt càng lớn, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc: "Sa Sa, em thật có bạn gái?"

Triệu Minh Húc sớm hay muộn sẽ phát hiện, Lệ Sa đành dứt khoát thừa nhận: "Không phải chị biết rồi à?"

"Không phải......Khi đó em còn nhỏ, chị nghĩ em chỉ đùa thôi......Bây giờ em cũng hai mươi bốn rồi."

"Nên phải có bạn trai đúng không?"

Từ trong khiếp sợ từ từ bừng tỉnh, Triệu Minh Húc theo bản năng gật gật đầu. Không sai, tuổi này không phải nên cùng đàn ông yêu đương sao?

"Lão Triệu, bây giờ chị cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự rồi, sao trình độ thấp quá vậy? Ai nói tuổi này thì phải cùng nam yêu đương?"

"Cũng phải, khoan đã, em yêu ai hả? Ngô Vận?" Vừa nhắc tới tên Ngô Vận, giọng Triệu Minh Húc hơi lạc đi, "Đã nói thấy hai người sai sai rồi mà."

"Đúng vậy, em với Vận tỷ yêu đương đó, ấy...này......"

Lệ Sa còn chưa nói xong, Triệu Minh Húc đã đẩy cô ra ngoài.

"Chị bình tĩnh một chút, em không cùng Vận tỷ yêu đương......"

"Chị mày đéo tin!" giọng Triệu Minh Húc có chút bi phẫn, hoàn toàn mất đi độ nhạy bén của đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Cô lấy di động ra, tựa hồ còn muốn gọi điện thoại cho Ngô Vận.

"Vận tỷ đang đi làm đó."

"Ai thèm quan tâm."

"Đang bàn công việc đàng hoàng."

Bốn chữ "Công việc đàng hoàng " này, cũng hơi dọa Triệu Minh Húc, di động trong tay run lên, rồi cô không dám gọi tiếp. Xem ra từng có tiền lệ như vậy, trước đó Vận tỷ đã từng ân cần dạy bảo Triệu Minh Húc: "Mình không phải cấp dưới của cậu, cậu đừng hở tí là gọi điện thoại cho mình, mình còn phải làm việc."

"Làm sao em biết hả?" Độ nhạy bén đã trở lại, nhưng dùng không đúng chỗ.

"Vận tỷ nhắn tin cho em, hỏi em đến cục cảnh sát chưa."

"Cậu ấy quan tâm em như vậy!? Buổi sáng chị nhắn tin, cậu ấy còn không thèm trả lời."

"Sáng sớm chị đã gửi nhắn tin cho Vận tỷ rồi á?"

Gương mặt Triệu Minh Húc đỏ lên: "Mắc mớ gì tới em?"

"Cấm nói sang chuyện khác, rốt cuộc em yêu ai hả?" Triệu Minh Húc nói.

"Em không đoạt Ngô Vận của chị đâu mà."

"Cái gì mà đoạt của chị, cấm em dồn cậu em họ của chị vào chân tường." Triệu Minh Húc nói.

"Đến lúc đó chị sẽ biết."

"Tiểu tử, còn chơi trò thần bí à?" Nói xong, Triệu Minh Húc theo bản năng che cổ áo, "Em...em sẽ không thích chị đó chứ?"

...... đầu óc của gái thắng có phải đều thiếu nếp nhăn không?

=

Lúc cả hai bước vào phòng, Triệu Minh Húc vỗ tay một cái, để cấp dưới đều tạm dừng mọi việc trong tay. Cả đội ai cũng bận, tựa hồ trên tay mỗi người đều có bản án.

"Mọi người ngừng hai phút nào, giới thiệu cho mọi người người mới, Lạp Lệ Sa." Triệu Minh Húc nói, "Đây là một cao nhân, tôi cố ý mời đến giúp đỡ."

"Em biết." Một cô gái trẻ tuổi trong đội mở miệng, "Thấy trên Variety show rồi, cô ấy là vệ sĩ của Phác Thái Anh."

"Đúng đúng, tôi cũng có ấn tượng, xuất thân bộ đội đặc chủng."

Đến hoàn cảnh mới, Lệ Sa cũng có chút thẹn thùng: "Chào mọi người, tôi tên Lạp Lệ Sa. Về sau mong mọi người chiếu cố."

"Chào cô chào cô......"

Làm quen hai phút, Triệu Minh Húc lại cùng phó đội trưởng chào hỏi, bảo phó đội trưởng mang Lệ Sa đi. Công việc này không giống làm vệ sĩ. Nhưng so với làm vệ sĩ, Lệ Sa càng thích công việc ở đội hình cảnh hơn. Có lẽ đều do tập huấn từ nhỏ của ba cô. Ba cô rất hy vọng sau này cô trở thành cảnh sát.

"Lý lịch của em rất xuất sắc, sao đơn vị lại không an bài công việc mới cho em?" Phó đội trưởng giới thiệu cho Lệ Sa về cơ chế, lại hỏi Lệ Sa một câu.

"Kỳ thật do em tự mình xin."

"Xin?"

"Có chút việc..."

"Nếu là nội dung bảo mật, tôi cũng không hỏi." Phó đội trưởng nói, "Lý lịch này của em, hoàn toàn có thể đảm nhiệm bất luận công việc ở quốc nội nào."

"Bất quá chỗ của chúng ta, cũng không giống viên chức nhà nước, trong đội của chúng ta, mười người thì có hết chín người có xuất thân từ trường cảnh sát. Người còn lại chính là đội trưởng, có xuất thân giống em." Phó đội trưởng nói.

Lệ Sa gật gật đầu, hơi ngượng ngùng: "Trước khi em ra ngoại quốc, cũng chưa học đại học, văn bằng chỉ tới cao trung."

Xuất thân từ trường cảnh sát, đều là sinh viên đại học. Nhìn bộ dáng lưu loát của đội viên trong đội, phỏng chừng ai cũng đều nổi bật trong trường cảnh sát.

"Văn bằng không quan trọng, chủ yếu là chuyên nghiệp, phải được qua một đoạn thời gian bồi dưỡng, rốt cuộc thì đối tượng đối mặt cũng không giống nhau. Trăm sông đổ về một biển, những người chúng ta phải đối mặt đều là kẻ cùng hung cực ác." Phó đội trưởng nói.

Lúc phó đội trưởng nói về cơ chế, cũng nói với Lệ Sa về một số án kiện mới nhận. Lệ Sa rất chuyên nghiệp, còn mang theo bút ký. Khi phó đội trưởng nói, cô cũng cố gắng ghi nhớ: "Em từng nghe lão Triệu nói qua, chị ấy đã cho em xem một số tư liệu."

"Ừm, đây là những vụ án điển hình." Phó đội trưởng nói, "Đừng thấy con người đội trưởng cẩu thả, nhưng đối với công việc lại biết trong cương có nhu. Báo cáo của các vụ án đều do cô ấy chỉnh lý."

"Lợi hại như vậy? Chị ấy chưa từng nói với em. Em còn tưởng có nhân viên công tác chỉnh lý riêng." Cô phải dụi mắt thật kỹ mà nhìn.

"Kỳ thật công tác trong quốc nội, ngoại trừ làm tốt chức trách, còn phải chú ý trình tự. Tỷ như công an chúng ta là một hệ thống, viện kiểm sát là một hệ thống, toà án lại là một hệ thống khác. Giữa các mối quan hệ, có rất nhiều chuyện rất vi diệu."

Lệ Sa gật gật đầu: "Em hiểu, em có xem trên TV."

"Còn có một số phóng viên không nên đắc tội." Nói tới vấn đề này, phó đội trưởng hơi "trầm tư", "Tôi cũng sợ mấy tay cầm bút ấy, em nói họ bôi nhọ em, thật ra bọn họ chẳng nói lời thô tục nào."

"Xuân thu bút pháp."

"Đúng đúng, tiểu Ngô cũng nói như vậy." Phó đội trưởng nói, "Đối với một số vụ án gây xôn xao dư luận, bọn họ cũng thực lòng nhiệt tình, sợ chúng ta nhận hối lộ."

"Trước đó em trong giới giải trí, cùng truyền thông giao tiếp, hẳn cũng biết." Phó đội trưởng nói.

"Dạ, em sẽ chú ý."

Nói xong lời cuối cùng, phó đội trưởng hơi thẹn thùng: "Thật ra thì...... Trước đó em từng là vệ sĩ của Phác Thái Anh nhỉ?"

"Bây giờ vẫn vậy."

"Có thể cảm phiền em xin chữ ký dùm tôi được không? Nếu không tiện thì xem như......" Một đại nam nhân, nhắc tới minh tinh yêu thích của mình, còn thẹn thẹn thò thò.

Lệ Sa hơi sửng sốt: "Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề."

Phác Thái Anh được cánh đàn ông trung niên rất ưa chuộng. Tuy rằng phó đội trưởng cũng chưa tới tuổi trung niên, nhưng cũng không sai biệt lắm, khi anh còn trẻ chắc hẳn đã xem  《 Tranh hoàng 》, trước sau gì khi ấy Phác Thái Anh cũng đã gây tiếng tăm vang dội cả nước.

"Tiểu Lạp, em thật sự là quá tốt, đợi lát nữa......" Phó đội trưởng quay về bàn công tác, lấy ra một quyển album chân dung, "Có thể ký phía trên này không?"

Bản album ảnh này, Lệ Sa cũng chưa từng thấy qua, là ảnh chụp khi Thái Anh còn trẻ. Trắng nõn nà, đầy đặn có da có thịt. Lật qua hai trang, mắt phó đội trưởng bèn trở nên lo sợ. Sợ Lệ Sa hứng khởi, hỏi xin anh ta bản album ảnh "Trân quý" này.

"Không thành vấn đề, ngày mai em mang lên cho anh."

Anh trai trung niên hồng cả má: "Có thể nhờ cô ấy viết cho anh một câu không?"

=

"Hả?" Thái Anh dừng một chút, không ít đồng sự đều nhờ Lệ Sa xin chữ ký hộ, thời trẻ Phác Thái Anh rất có mị lực, cơ hồ có thể quét ngang toàn bộ đội hình cảnh. Khi Lệ Sa ném một đống album ảnh cho Thái Anh, Thái Anh cũng nhanh chóng ký tên. Nhưng khi nghe tới câu Lệ Sa bổ sung, Thái Anh cũng dừng một chút.

"Anh là một người đàn ông rất tuyệt vời." Lệ Sa lại lặp một lần nữa.

Thái Anh cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn viết xuống: "Đồng sự của em có những ai vậy hả?"

"Thì mấy cánh đàn ông thích chị đấy." Một đám trai thẳng luống tuổi trung niên.

"Rồi, chị sẽ ký hết, ai bảo là em chứ."

"Lão công, chị thật tốt ~" vì muốn cùng đội viên trong đội kết giao quan hệ, ai nhờ Lệ Sa cũng đều đồng ý. Lúc Thái Anh ở một bên ký tên, cô bèn ở một bên "Làm nũng", xoa xoa lên mu bàn tay Thái Anh.

"Ừm hừ." Thái Anh còn tỏ ra rất ngạo kiều.

Lúc ngủ, Lệ Sa cũng rất ngoan, chờ Thái Anh lên giường, cô bèn chui vào trong lòng nàng. Ban ngày cô là nhân viên cảnh sát tư thế hiên ngang, buổi tối là cô bạn gái bé nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ mới không gặp Lệ Sa một ngày, Thái Anh đã có chút không quen, vừa nhìn thấy đội trưởng dự bị, Thái Anh thiếu chút nữa đã kêu thành "Sa be be".

Gương mặt Lệ Sa đỏ rực, đoán chừng chỉ vì công việc cảnh sát hình sự sắp làm, căn bản chẳng hề nhớ nhung gì tới nàng. Thái Anh hôn lên môi Lệ Sa, xoa lên mông cô.

"Có mệt hay không?"

"Không mệt." Còn chẳng mệt bằng làm vệ sĩ, vệ sĩ suốt ngày cứ phải nhìn chằm chằm.

"Muốn làm bao lâu nữa?"

"Em mới làm thôi, phỏng chừng phải hơn một tháng."

"Hơn một tháng? Không phải nửa tháng sao?"

"Lão công à ~" Lệ Sa thân thiết, ngậm lấy đầu lưỡi Thái Anh.

"Đừng dụ dỗ."

"Chị thật xinh đẹp, cả đội đều khen chị." Lệ Sa cắn lên cổ Thái Anh.

"Ừm." Thái Anh nói, "Trong đội có hoa khôi cảnh sát không?"

"Có."

"Gì?"

"Một anh trai, nhưng có con rồi." Trong đội có một vị đại ca, tên hiệu là hoa khôi cảnh sát.

"Có ai xinh đẹp không?"

"Chưa thấy ai đẹp bằng chị."

"Ừm, rất khó kiếm ra người đẹp được bằng chị."

"......" Đúng là đồ tự luyến.

"Chị xinh đẹp nhất." Lệ Sa hôn lên xương quai xanh của Thái Anh.

"Em cùng bọn họ sớm chiều ở chung, chị rất lo lắng."

"Không cần lo lắng, bọn họ chẳng có ai đẹp bằng chị."

"Không phải, chị sợ bọn họ huấn luyện em thành đàn ông. Chị không muốn cùng đàn ông yêu đương."

"...... Ặc." Cả ngày kêu cô là đàn ông, thực đả thương người.

"Làm sao vậy?" Thấy Lệ Sa không mấp máy, Thái Anh bèn hôn lên cổ cô.

"Chị đang hôn cổ của một người đàn ông đấy."

"Lợi hại như vậy sao?" Thái Anh bám vào bên tai Lệ Sa, "Vậy chị muốn vào huyệt vị của đàn ông."

[BHTT - COVER] [CHAELISA] "THIẾP THÂN CAO THỦ" CỦA ẢNH HẬUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ