Nguyện kiếp sau cùng mày sống một đời bình an

1.9K 138 9
                                        

Họ chẳng hiểu ta, chẳng biết gì về ta và càng chẳng biết gì về tình cảm tao dành cho mày. Nhưng họ vẫn nói, vẫn bàn tán, vẫn thì thầm và vẫn lén lút sau lưng ta dệt lên những câu chuyện chẳng có mấy lời là thật.

Mặc kệ những lời đàm tiếu, mặc kệ những câu chửi rủa, mặc đi những lời nói vô tình như ngàn mũi dao đâm xuyên vào tim đôi ta.

Tao vẫn thương mày.

Chẳng ai biết lý do tao thương mày và chẳng ai biết tao thương mày.

Thương một người, đâu nhất thiết phải có một lý do chính đáng.

Thương một người, đâu nhất thiết phải vì điều gì mà ta mới thương.

Thương một người, đơn giản lắm.

Có thể là ánh mắt, đôi môi, mái tóc, mùi hương hay có thể là đôi mắt, giọng nói, tiếng cười, hơi ấm hoặc là chẳng vì gì cả. Chỉ đơn giản là yêu, là thương mà thôi.

Và với tao, đó chỉ cần là mày, chỉ là mày thì tao vẫn sẽ thương, thương từ quá khứ đến hiện tại và cả tương lai mai này, thương cho đến khi ta già đi, thương cho đến khi tuổi xuân ta tàn úa, thương cho đến khi giữa nhân gian chẳng còn lại gì ngoài nắm tàn tro cuốn theo mây trời, thì tao thương mày.

Ta lớn lên cùng nhau từ thuở bé thơm từng năm tay nhau bước khắp mọi nẻo đường lại cùng nhau lăn lộn giữa bao trận đùa vui nên hiên nhà thân thuộc. Thế mà cuối cùng vẫn là rời xa nhau để rồi khi tìm thấy nhau là vào một tối mùa đông rét buốt giá lạnh, bóng dáng thân quen đứng trơ trọi giữa con phố lấp lánh bao sắc đèn neon với dòng người đông đúc bước qua nhau có kẻ rời đi có người ở lại, nhưng chỉ riêng một mình mày đứng yên nơi đấy cô đơn hiu quạnh cùng gương mặt chi chít vết thương. Một gương mặt cáu giận nhăn nhó mà đáng ra không nên xuất hiện với một cậu thiếu niên trẻ tuổi như vậy, đáng ra phải là một nụ cười chứ nhỉ?

Mày liếc mắt thấy tao và rồi quay lưng rời đi, lòng tò mò dấy lên và tao bước theo sau mày. Bước chen qua dòng người đông đúc nhộn nhịp, len qua những ánh đèn mờ rực rỡ, chẳng biết có bao lần tao vụt mất mày khỏi tầm mắt thì mày lại xuất hiện một cách vô tình hay cố ý trước mặt tao rồi lại biến mất khiến tao lo lắng đuổi theo sau.

Cuối cùng, gặp nhau tại con hẻm tối. Mày đứng đó nhưng đối diện lại chẳng phải là tao mà là đám côn đồ trông chẳng có gì là tốt đẹp cả và chẳng đợi điều chi, chẳng chờ điều gì tao lao vào đánh chúng thay cho mày. Ôi những kẻ ỷ đông hiếp yếu, chúng vậy mà nghĩ rằng mình có thể thắng được tao à?

Thật buồn cười làm sao.

Mày kéo tay tao rời đi khi tao vẫn còn đang chán nản với đám tép riu yếu ớt, cứ thế mày trước nắm lấy tay tao trong khứ tao cứ mãi thẫn thờ nhìn bóng dáng cao gầy trước mắt mình, cơ thể nhỏ bé gầy guộc trông như một bộ xương di động yếu đuối ấy vậy mà sao tao lại thấy được sự mạnh mẽ quật cường từ cái bộ xương ấy phát ra thế này? Đôi bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay tao kéo tao băng qua dòng người tấp nập, chạy qua những con phố phồn hoa, ta cứ chạy và tao chẳng muốn dừng lại một tí nào cả.

Ước gì thời khắc này sẽ mãi ngừng lại, thời điểm này sẽ mãi khắc ghi và đôi ta sẽ mãi thế này, cùng nhau ta chạy qua những mệt mỏi bộn bề của dòng đời tấp nập xô bồ.

[MikeyxSanzu] Tình taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ