Thằng ngốc #2

75 7 0
                                        

Màn đêm bao trùm lấy mảnh đất Mặt trời mọc khiến cho mọi thứ nơi đây dần chìm vào trong tĩnh lặng, cả căn biệt thự nhỏ của đôi vợ chồng cậu ba nhà Sano cũng đã tắt đèn. Mikey nằm trên giường, hai mắt nhắm lại dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu thế nhưng đâu đó trong căn phòng rộng lớn vang lên những tiếng động khe khẽ, chúng nhỏ đến nỗi nếu gã không chú ý nghe thì sẽ chẳng thể nào lọt được vào tâm trí gã dù chỉ một chút.

"Haruchiyo." Gã rít lên khiến người đang tạo ra những âm thanh ấy giật thót mình cả người co rúm lại vì sợ hãi, lật đật chạy đến bên gã.

"Có Haru."

"Đi ngủ đi, đêm rồi làm gì ồn vậy?" Mikey hé mắt, để ánh trăng sáng ngoài kia rọi vào phòng mình họa lên bóng hình mờ ảo của cậu thiếu niên trước mặt.

"Dạ... Haru đói bụng." Giọng em lí nhí cất lên, hai tay siết chặt vào thành giường mắt nhắm tịt lại như thói quen dường như đang chuẩn bị cho một trận đòn hoặc một tràn mắng chửi nào đó từ gã.

Mikey thấy em như thế cũng chỉ biết tặc lưỡi, tầm một tháng trở lại đây gã để ý Sanzu có nhiều biểu hiện kỳ lạ chẳng hạn như trí nhớ trở nên sa sút, tay chân thì lóng ngóng không linh hoạt, đến đêm lại tự ý bỏ nhà ra ngoài đi lòng vòng khắp nơi, sáng thì ngủ li bì gọi mãi không dậy làm gã sợ chết khiếp. Nếu không phải thời gian gần đây gã lười ra ngoài, cũng dẹp luôn mấy vụ chơi bời chỉ trốn trong nhà thì gã cũng chẳng phát hiện ra chuyện đấy, tự hỏi nếu gã không phát hiện sớm thì sẽ nguy hiểm biết bao.

Cũng vì lẽ đó mà Mikey phải giữ Sanzu bên người, tránh để em đi lang thang vào buổi tối như thế sẽ rất nguy hiểm. Gã không lo cho em đâu, gã thề đấy! Gã chỉ lo cho mạng sống của gã nếu chẳng may em gặp vấn đề bất trắc gì thôi.

"Đợi một tí." Lười biếng đứng dậy, gã nhìn em vẫn còn đang quỳ dưới đất mà thở dài đầy ngao ngán. Đưa tay mình nắm lấy tay em và kéo đi, Sanzu theo quán tính vùng vẫy một tí rồi lại dừng hai mắt đỏ hoe vẫn cứ nhắm chặt vào nhau khiến Mikey khựng lại đưa ánh mã não đen nhìn em.

Và chợt, Sanzu bật khóc nức nở hệt như một đứa trẻ.

"Haru... Haru hông... hức... có đói nữa... hông ăn nữa đâu... Ức! Cậu đừng đánh Haru mà..." Sanzu khóc nấc lên cổ họng nghẹn ắng lại khó khăn thốt lên từng từ, gã nghe xong liền dừng hành động của mình lại trong vô thức buông tay em ra, chớp lấy thời cơ Sanzu vội chạy về phía góc phòng mình cố gắng kiềm chế tiếng khóc của bản thân mình tránh khiến gã tức giận.

Mikey nhìn vào bàn tay mình, lại nhìn về phía Sanzu gã bĩu môi mặc kệ em cứ ngồi đó khóc lóc sợ sệt đi một mạch ra khỏi phòng.

Màu mè, đã ai chạm gì vào đâu mà khóc lóc cứ như thể gã bắt nạt em không bằng.

Nghe thấy tiếng bước chân gã rời đi Sanzu ngốc nghếch dường như trút được gánh nặng trong lòng, cố thu mình sao cho nhỏ hết mức cho thể em bó gối gục mặt và dần thiếp đi. Thông thường giờ này em đang ngoài đường, lang thang vô định trên con đường dài mênh mang chỉ có ánh trăng sáng cùng ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu khắc họa mỗi bước chân em đi. Bởi lẽ lúc trước em thấy gã thường đi chơi khuya nhưng giờ đây tối nào Sanzu cũng thấy gã ở nhà chẳng thèm ra ngoài hễ có ai gọi điện rủ đi chơi gã đều từ chối, vì lẽ đó mà em mới lén gã trốn ra ngoài. Vì em nghĩ rằng bây giờ gã đang khó chịu trong người, nên nếu như em không cẩn thận sẽ khiến gã nổi giận và khi đó Mikey sẽ lại đánh em mất. Dạo này cơ thể Sanzu yếu lắm, chẳng còn được như xưa nữa nên nếu bây giờ gã có đánh thật em cũng chỉ biết khóc lóc chịu trận đến khi ngất xỉu chứ không còn đủ tỉnh táo van xin gã và xử lý vết thương như trước nữa.

[MikeyxSanzu] Tình taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ