Khoảnh khắc anh quên đi em cũng là lúc em tan biến #2.

302 50 3
                                        

Bước từng bước chân ra khỏi con hẻm tối đen, Takemichi như người vô hồn bắt một chiếc taxi chạy thẳng về ngôi nhà nhỏ thân quen của mình.

Gõ cửa vài lần, thân ảnh quen thuộc từ trong chạy ra mở cửa với nụ cười trên gương mặt rạng rỡ. Ema nhìn chàng trai trước mặt, lại nhìn sang Hinata đang vui vẻ nói chuyện với Yuzuha, Akane, Yasuda, Mori Yumi và cả Senju không nhanh cũng chẳng chậm mà đẩy anh một mạch vào trong nhà.

Takemichi nhìn lũ bạn thâm tình không thiếu một ai mà khoé mắt rưng rưng đầy nước. Phải rồi, hôm nay cả bọn hẹn nhau tổ chức tiệc ngủ mà? Mặc kệ mọi người đang chê trách việc mình đến trễ lại còn mang theo bộ quần áo xộc xệch anh cứ như một đứa trẻ chạy ùa vào lòng Hinata oà khóc nức nở khiến cô và mọi người giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra liền vội túm tụm lại xoay quanh vị anh hùng mít ướt này của họ mà hỏi han liên tục còn không quên bày một vài trò để dỗ anh chàng.

Mãi một lúc sau tiếng khóc ấy nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Takemichi vội rời khỏi vòng tay người yêu liên tục lau đi nước mắt quay sang Senju và Takeomi miệng nói những câu từ xin lỗi vô nghĩa khiến cả hai không khỏi bối rối khó hiểu.

"Ừm... Takemichi à? Có gì sao???"

"Sa..." Câu từ chưa kịp thoát ra khỏi miệng anh liền im bặt môi mím lại một đường thẳng.

"Sa? Có chuyện gì sao? Sa gì cơ?" Senju hiếu kỳ nhanh chóng hỏi.

"Không... không..." Lắc đầu liên tục anh vội đáp.

"Là sao! Ban nãy có sao băng! Nhi... nhiều sao băng lắm!!" Tay anh chỉ lên trời môi vô thức nhoẻn lên khua tay múa chân liên tục mà nói.

Câu vừa dứt khiến cả bọn ngớ người ra trong lòng thầm chửi mắng muốn đánh anh một trận. Và chẳng có gì là phải đợi chờ, Baji lẫn Chifuyu đã ngay lập tức tập kích mỗi người một bên bắt anh lại cho cả bọn, Takemichi bị đánh úp bất ngờ liền kêu oai oái cầu xin tha mạng. Còn các cô gái nhìn nhau chẳng nói gì chỉ biết che miệng khúc khích cười.

Hiện đã là nửa đêm, Takemichi nằm giữa lũ bạn rục rịch mãi chẳng ngủ được hai mắt ươn ướt nghĩ đến những chuyện ban nãy cảm xúc bây giờ của anh có thể nói là cực kỳ tệ. Cố gắng ngồi dậy tránh gây tiếng động, Takemichi rời khỏi chiếc nệm ấm mà ra ngoài vườn nhà hít khí trời. Ban nãy anh thật sự là muốn nói lời xin lỗi với anh em nhà Akashi nhưng rồi chợt nhớ ra trước khi tan biến Sanzu có nhờ anh sử dụng chiếc thẻ dưới danh nghĩa hắn để chuyển tiền cho họ, vậy là hắn không muốn ai biết việc hắn đã chết, đã rời đi cả.

Hắn vẫn luôn như thế, một mình chịu đựng hết thảy mọi chuyện.

Kẹt! Tiếng động be bé khẽ vang lên nhưng Takemichi chẳng mấy quan tâm đến, anh ngẩng đầu nhìn trời cao lòng thả theo những vầng mây cao xa ngắm nhìn theo ngôi sao sáng nhất trên bầu trời ngập tràn những vì sao sáng khác, có lẽ đó là hắn nhỉ?

"Sanzu." Và rồi giọng nói vang lên với cái tên đang khiến anh đau khổ khiến anh giật mình vội nhìn ra sau. Hoá ra là Takeomi sao?

"Takeomi..."

"Ban nãy mày nhắc đến Haruchiyo sao? Vậy nó... sao rồi?" Lão nhẹ nhàng hỏi, tay vô thức rút ra một điếu thuốc châm ngòi và chậm rãi tận hưởng thứ nicotine mà mình đã cố gắng từ bỏ.

[MikeyxSanzu] Tình taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ