1, 2, 3, 4, 5, 6, 7 #1

461 43 2
                                    

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Haizzz..." Sanzu nhìn những người trước mặt, em chống hông tay đập trán mà thở dài một hơi đầy ngao ngán.

"Mày là ai?" Người ngồi trên chiếc ghế sofa, tay hắn ta chỉ về phía em. Đôi mã não quen thuộc thì cứ mãi nhìn đăm đăm Sanzu Haruchiyo khiến em nhíu mày có chút khó chịu.

"Nhìn mày... trông quen thật." Và rồi kẻ kế bên lên tiếng, Sanzu không bận trả lời. Em cứ ngồi đối diện cả sáu con người trước mặt, hai tay em khoanh vào nhau dường như là đang suy tính điều gì đó.

"Trước tiên, tụi mày không cần quan tâm tao là ai. Mà tao phải quan tâm tụi mày là ai và đến từ đâu mới đúng." Sanzu phủi đi cái ý nghĩ sẽ moi móc được ít thông tin của em từ bọn họ mà chẹp miệng một cái cao giọng đáp.

"Bọn tao là Mikey!" Và rồi tất cả đồng thanh cất tiếng khiến em giật mình trong phút chốc và lại thở dài ủ rũ.

"Dạ dạ, em biết mấy đại ca là Mikey. Nhìn y chang nhau không khác mẹ gì hết. Cái tao muốn hỏi là sao có nhiều Mikey đến thế? Còn nữa, sao thằng nhìn trẻ trâu, thằng thì ngáo ngáo, đứa đầu đen đầu trắng, đứa thì lùn còn thêm cái lùn." Em đứng dậy rảo bước dọc trước mặt bọn họ, xoa cằm và chỉ vào từng người hỏi.

"Trước khi gặp mày bọn tao đã nói chuyện với nhau rồi. Tao là Mikey... ờ, coi tao là bình thường nhất đi." Một người tiến đến, xoa xoa cổ mình, là 'thằng tóc đen' theo lời Sanzu miêu tả.

"Rồi, vậy nói tao nghe." Sanzu ngồi xuống sofa, một lần nữa đối diện bọn họ. Nhún vai, chẹp miệng, dáng vẻ bất cần đời vô cùng, hỏi.

"Tao... gọi tao là Mikey Manila đi, còn tên tóc trắng là Mikey Bonten và tên còn lại, là Mikey Touman, ba đứa tao đều 27 tuổi. Còn tên kia thì 15 tuổi, mày coi như thằng này trẩu nhất đi. Thằng nhìn chán đời đó 18 tuổi gọi là Mikey Kantou cũng được. Tiếp theo là Mikey... như mày thấy... nó..." Mikey Manila ngập ngừng nhìn người trước mặt, cổ họng cứ nghẹn lại không biết nên dùng từ gì để miêu tả. Hắn chẳng hiểu vì sao chuyện này lại xảy ra với chính bản thân mình, có thứ gì đó đã diễn ra mà hắn không thể nào rõ được.

Đau đớn cùng cực vô cùng.

Sanzu Haruchiyo nhìn chàng trai gầy gò, hốc hác đang ngồi trên xe lăn mà không khỏi xót xa. Em đi tới, chạm vào người cậu trai ấy, thật nhẹ nhàng và cẩn thận, cứ như thể nếu như em không cẩn thận sẽ làm cho chàng trai trước mặt vỡ tan và biến mất.

"Vậy... sao tụi mày lại ở đây?" Sanzu hỏi trong khi đang quan sát Mikey bị bệnh để có thể tìm ra cách giúp cậu bạn nhỏ của mình.

"Không biết. Bọn này bị giam trong một căn phòng trắng, sau đó có một giọng nói vang lên, bảo phải ở cạnh Sanzu Haruchiyo, nếu không sẽ tan biến và sẽ chết." Mikey Toman lên tiếng giải đáp, hắn xoa xoa cổ tay mình, rồi lại lười nhác đánh giá những người khác.

"Bọn mày tin à?" Sanzu tiến đến cái tủ trong phòng, lấy ra một ít kẹo cùng một chiếc khăn nhỏ, em nhíu mày khó chịu khi nghe thấy lời giải thích không có tí gì gọi là 'hợp lý'.

"Không, nhưng khi bọn tao cố rời khỏi căn nhà này. Bọn tao đau đớn vô cùng, như bị ai đó giật điện. Không chỉ thế, cơ thể bọn tao cũng dần trong suốt. Mỗi khi bọn tao có ý định chết, thì lại có một thế lực vô hình ngăn cản lại. Nên bọn tao mới gọi mày dậy." Và hắn ta nói tiếp.

[MikeyxSanzu] Tình taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ