Chương 12: Hạ lễ

4K 279 19
                                    

Edit: Manh Manh
Beta: Ly Ly

Sở Ngự vừa dọn bàn ăn xong, người Thẩm gia đã tới cửa.

Mấy nhóc con chạy đến hết trước mặt Thẩm Kiêu, Thẩm Tiểu Nam kéo tay cậu: "Chú nhỏ, chú nhìn thấy con không?" Nói xong còn quơ quơ tay trước mặt cậu.

Thẩm Kiêu bắt được cánh tay nhỏ béo béo kia, nhéo nhéo mặt bánh bao trắng nõn của đối phương nói, "Chú nhìn thấy." Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại lộ ra niềm vui sướng.

Buông bàn tay đang nhéo nhóc ra, Thẩm Kiêu nhìn người đến, cười cười: "Ông nội, ba, mẹ còn có anh cả, anh ba, con rất tốt,  thời gian này đã làm mọi người lo lắng rồi."

Ông Thẩm tiến lên sờ đầu cậu, "Tốt là được, tốt là được rồi."

Mấy người thay phiên nhau túm lấy Thẩm Kiêu nói chuyện một trận, Sở Ngự cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ an tĩnh ngồi trong phòng bếp.

Đại khái qua nửa giờ sau, Sở Ngự nghe thấy bên ngoài có người gọi hắn, nên liền đứng dậy ra ngoài. Cha Thẩm lần nữa nói cảm ơn với Sở Ngự, Sở Ngự vẫy vẫy tay, bất luận giải thích thế nào, mọi người Thẩm gia vẫn nhận định là hắn trị hết đôi mắt cho Thẩm Kiêu. Sở Ngự thấy giải thích cũng không thông, cũng không kiên trì nữa.

Một lát sau mấy người Thẩm gia rời đi. Trước khi đi cha Thẩm còn cho Sở Ngự hai mươi đồng và ít phiếu gạo, muốn hắn tiếp tục chiếu cố thiếu niên thêm một tháng, Sở Ngự nhận tiền, đáp ứng rồi.

Thẩm Tiểu Nam cùng Thẩm Tiểu Bắc vẫn còn đang ôm Thẩm Kiêu, dáng vẻ rất bất đắc dĩ, Thẩm Tiểu Bắc tiến đến gần hôn cậu, "Chú nhỏ, đêm nay con thể ở lại đây không? Con muốn ngủ chung với chú." Thẩm Tiểu Nam cũng phụ họa nói, ồn ào đòi phải ở lại chỗ này.

Thẩm Kiêu sờ đầu bọn nhóc, "Bây giờ còn chưa được, chân chú còn chưa khỏe, chờ chân chú khỏe lên mới có thể ngủ cùng nhau."

Hai nhóc con có chút thất vọng, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, cho thấy bản thân đã biết, sau đó liền theo ông nội bọn họ về nhà.

"Ọt ~ ọt".

Sở Ngự nghe được tiếng vang đột nhiên truyền đến có chút buồn cười, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, quả nhiên khuôn mặt cậu đã đỏ bừng, trong ánh mắt cũng lộ ra chút không biết như thế nào, Sở Ngự cũng hình dung không ra, tóm lại bộ dáng nhìn qua rất dễ bắt nạt.

"Tôi mang cơm chiều ra".

Thẩm Kiêu nhìn Sở Ngự đi vào phòng bếp, nhiệt độ trên mặt chậm rãi giảm xuống, nhìn lại cái bụng không biết kìm chế của bản thân, cậu nhịn không được mà dùng sức xoa xoa, "Sao lại không kiềm chế được thế này, giữa trưa rõ ràng ăn nhiều như vậy!" Mới vừa thảo phạt xong bụng nhỏ của mình, cậu liền thấy Sở Ngự đem cơm chiều ra tới.

Hôm nay mắt thiếu niên đã hồi phục, Sở Ngự cũng không cần gắp đồ ăn cho cậu, thiếu niên ăn rất vui vẻ, nụ cười trên mặt chưa từng ngừng lại.

Đôi khi Sở Ngự cũng không rõ, Thẩm Kiêu rõ ràng nhìn gầy như vậy, đồ cậu ăn đều biến đi đâu mất rồi. Hắn nhịn không được nhìn về phía bụng đối phương, phát hiện nơi đó cũng không có gì biến hóa rõ ràng......

[Đam Mỹ] Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên ĐạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ