Edit: Manh Manh
Kỷ năng giảng dạy của Hạ Lận Khải rất tốt, thẳng đến tan học, bọn học sinh vẫn còn đang đắm chìm trong lớp.
Bởi vì đây là một môn mới trong chương trình học, nên trước kia rất nhiều học sinh tiếp xúc ít với khoa tiếng Anh, thậm chí có người hôm nay mới lần đầu tiếp xúc. Ở cái tuổi nhiệt huyết sôi trào và khát vọng tri thức này, sức sống của bọn họ phá lệ dồi dào, giáo viên cũng không vội rời đi, mà kéo ghế ra ngồi ngay ngắn ở đó.
Vốn dĩ bọn học sinh này còn có chút sợ hãi Hạ Lận Khải, bây giờ thấy ông ngồi trên bục giảng, ung dung lật sách, cuối cùng khát vọng tri thức và sự hoang mang đối với khoá trình đã đánh bại sự rục rè khiếp đảm kia, một đám cầm sách giáo khoa tiến lên vây quanh ông.
Nhưng Thẩm Kiêu và Tưởng Chính Giai lại không có trong đó, hai người thu dọn tập sách rồi đến nhà ăn.
Trên đường, Tưởng Chính Giai ôm lấy vai Thẩm Kiêu, hiếu kỳ nói, “Tiểu Kiêu, hôm nay đi học cậu nghĩ cái gì vậy, xuất thần như vậy, cuối cùng cả đôi mắt đều đỏ lên luôn.” Làm hắn sợ muốn chết.
“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới một ít chuyện không vui thôi, cụ thể cũng không nói rõ được, là một loại cảm giác lướt qua trong giây lát, cậu hiểu không?”
“Nếu nói như vậy, trưa nay tôi phải ăn thật nhiều rồi, ăn no mới không có nhiều suy nghĩ thượng vàng hạ cám* như vậy nữa.", chuyện ấm no này vẫn là nan đề của thời đại, Tưởng Chính Giai cảm thấy cách chữa khỏi nhân tâm hay nhất không gì hơn một đống đồ ăn ngon.
*Tất cả mọi thứ, từ quý giá (vàng) đến tầm thường (cám). Ý cả câu là ăn no mới không nghĩ lung tung a?
Ở chung với nhau, Thẩm Kiêu cũng dần hiểu được tính cách đối phương, thẳng thắn, bộc trực, nhiệt tình. Cậu nhịn không được cười nhẹ hai tiếng, “Chính xác, ăn no sẽ không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.”
“Chính là như vậy, bữa cơm hôm nay, tôi mời, cậu chỉ cần mở rộng cái bụng mà ăn thôi.”
Đồ ăn ở Bắc Kinh có rất nhiều, thời điểm bọn Thẩm Kiêu tới, vẫn còn rất đông người, dĩ nhiên là cần phải xếp hàng, hai người xếp vài phút mới đến lượt lấy đồ ăn.
Cơm trưa là xương sườn kho tàu và rau xào, chay mặn phối hợp.
Lúc vừa mới gọi món ăn, Tưởng Chính Giai muốn lấy cho Thẩm Kiêu thêm hai món, hắn cảm thấy một tiểu tử choai choai ăn như vậy căn bản không đủ no, nhưng đối phương đã kiên trì hắn cũng không có biện pháp.
Hương vị món ăn ở đây không thể nói là kinh diễm, nhưng cũng không phải quá tệ.
Khác với Thẩm Kiêu đang đi học, Sở Ngự hiện tại đã có một loại cảm giác đã tốt nghiệp một nữa, hắn không cần phải đi học. Trước kia Trương Kế Vinh cũng hỏi qua, hắn có muốn trực tiếp đến Thanh Hoa làm giáo viên hay không, cũng không cần phải giảng bài, chỉ cần có cái danh là được. Xét cho cùng, theo quan điểm của Trương Kế Vinh, ở Thanh Hoa cũng không có giáo viên nào có thể dạy được cho Sở Ngự.
Sở Ngự không đáp ứng, mà còn cự tuyệt. Cụ thể vì nguyên nhân gì, Sở Ngự cũng không nói cho Trương Kế Vinh biết. Cuối cùng hắn vẫn ngượng ngùng nói ra, bởi vì hắn muốn tốt nghiệp cùng năm với Thẩm Kiêu. Đến lúc đó nếu có cơ hội, hai người còn có thể mặc áo cử nhân chụp ảnh tốt nghiệp cùng nhau rồi, hắn đây là đang nỗ lực tạo ra hồi ức trân quý cho bản thân đó……
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ] Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Fiksi UmumTác giả: Đường Thố Vị Đích Lật Tử. Số chương: 62 chương + 1 phiên ngoại. Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Ngọt sủng, Trọng sinh, Xuyên thư, Chủ công, Sảng văn, Duyên trời tác hợp, 1v1. Edit: Manh Ly (5/202...