Chương 13: Nỗi lòng

4K 279 20
                                    

Edit: Ly Ly
Beta: Manh Manh

Nhìn hai người nằm trên mặt đất, Thẩm Liên Hoa lộ ra nụ cười vặn vẹo. Mặc dù không biết sinh ý theo như lời của bọn họ là chuyện gì, nhưng cô không quan tâm, bây giờ cô chỉ muốn giết chết bọn họ, nhưng cô vẫn còn lý trí, biết điều gì có thể làm, điều gì không thể làm.

Nhặt lên gậy gỗ Sở Ngự vừa mới ném xuống lên, cô hung hăng đâm mạnh vào nửa thân dưới của bọn họ. Cho dù hai người đã hôn mê, nhưng vẫn phát ra từng tiếng rên rỉ.

Nhìn hai người dưới chân lộ ra thần sắc thống khổ, khủng hoảng lẫn buồn bực trong lòng Thẩm Liên Hoa cũng đã tiêu tan không ít.

Nhặt đồ đạc bị rơi lên, rồi sửa sang lại đầu tóc quần áo, Thẩm Liên Hoa cất bước về phía Thẩm gia truân.

"Điềm Điềm, Điềm Điềm". Nhìn con dâu vẫn luôn thất thần, mẹ Thẩm không khỏi nói vài câu, "Sao con cứ nhìn về phía cửa thôn vậy? Lúc làm việc không nên thất thần, bất cẩn sẽ bị cuốc làm bị thương đó."

Tô Điềm Điềm bị mẹ Thẩm làm cho hoảng sợ, cô đang ước tính thời gian, định tìm người đi "Bắt gian". Nếu mẹ Thẩm nhìn thấy Thẩm Liên Hoa bị hai kẻ lưu lạc □□, vậy là mặc kệ đời này thế nào, Thẩm Liên Hoa và Thẩm Kiến Quốc cũng không có khả năng. Tô Điềm Điềm đang đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Liên Hoa, cô ta có chút phát ngốc, ngẩng đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra.

Liền nhìn thấy mẫu đất bên cạnh, Thẩm Liên Hoa đang đỡ cha cô, hai nhà cách nhau không xa, Tô Điềm Điềm thậm chí còn có thể nghe rõ lời Thẩm Liên Hoa nói.

"Ba, không phải người đang ở nhà nghỉ ngơi với Thẩm Bằng hay sao? Sao người lại xuống ruộng rồi." Nói xong cô nắm lấy lỗ tai Thẩm Bằng ở bên cạnh, "Để em ở nhà trông ba, chị vừa mới ra ngoài một lát, em lại để cho ba xuống ruộng rồi."

Thẩm Bằng vừa nhìn thấy chị hai nhà mình thì lỗ tai liền đau, hiện tại chị ra tay lại càng đau hơn. Cậu chặn lại nói, "Ba chỉ giúp em gieo hạt giống, huống chi là chính ba muốn làm mà, em có khuyên ba đừng làm, nhưng ba không chịu nghe chứ bộ." Nói xong hai mắt cậu ta đỏ lên, một đám chỉ biết trách cậu, ba mắng cậu, chị cũng mắng cậu.

Nhìn con gái tức giận, Thẩm Binh cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể tiến lên kéo tay cô, nói: "Hoa Hoa, con đừng trách Bằng Bằng, là bản thân ba cảm thấy ở nhà như vậy là không ổn."

Người bên cạnh cũng cười cười, "Nha đầu Thẩm gia, ba con thật sự không làm gì cả, chỉ gieo chút hạt giống thôi, con cũng đừng quá lo lắng cho ba con, ta thấy kể từ khi sinh viên Sở kia khám qua, sắc mặt của ba con tốt lên không ít, nhưng tính theo tổng thể, ở trong nhà cũng không ổn, ra ngoài hoạt động chút cũng tốt."

"Đúng vậy Thẩm nha đầu." Một đám người phụ họa.

Thẩm Liên Hoa nghe mọi người nói như vậy cũng yên tâm hơn không ít, cô đưa rổ cho Thẩm Binh, "Ba, người trở về đưa cho mẹ và bà nội nấu cơm đi, lát nữa cũng tan tầm rồi."

Thẩm Binh thấy con gái không tức giận, nói, "Vậy ba về nhà nấu cơm." Ông nói xong liền rời đi.

"Không nghĩ tới Liên Hoa này khi tức giận cũng dọa người như vậy." Cô con dâu cả nhà họ Thẩm nhịn không được cười cợt một câu.

[Đam Mỹ] Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên ĐạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ