Chap 11

471 18 0
                                    

Sáng sớm ngày hôm sau Lưu Diệu Văn tỉnh dậy trước, nhìn vùng ngực trắng đầy những dấu hôn của người con trai nằm cạnh mình, mái tóc cậu rối dính trên mặt, vừa đưa tay ra chạm vào gương mặt cậu liền bị độ nóng truyền đến đầu ngón tay làm cho sợ hãi, Tống Á Hiên đang sốt.

Hắn hoảng hốt, tối qua hắn thật sự quá nóng rồi, Tống Á Hiên mấy lần cầu hắn tha cho đến khàn cả giọng nhưng hắn lại coi như không nghe thấy, cuối cùng người dưới thân mình đau đến ngất đi.

Hắn vỗ nhẹ lên gương mặt của Tống Á Hiên: "Á Hiên, Á Hiên, tỉnh dậy đi."

Tống Á Hiên dường như nghe thấy có người gọi mình nhưng cậu không tỉnh dậy được, cả người giống như đang ở trong lò đốt vậy, mỗi một tấc thịt đều nóng đến đau nhức, như sắp luyện hóa đến nơi. Cậu cau mày, miệng lẩm bẩm không rõ.

Lưu Diệu Văn gọi thế nào cậu cũng không tỉnh lại, hắn thật sự hoảng sợ rồi, nhanh chóng gọi điện cho Nghiêm Hạo Tường.

Mấy người họ, Trương Chân Nguyên năm hai đại học đã chính thức tiếp quản tập đoàn Trương Thị, sản nghiệp của Đinh Trình Hâm cũng làm mưa làm gió, Nghiêm Hạo Tường là con trai thứ hai của nhà họ Nghiêm, trên anh còn một anh trai nữa, vậy nên Nghiêm gia không ép anh nhất định phải đi theo con đường đã định sẵn, trước nay anh chưa từng muốn vào giới kinh doanh càng không muốn dính đến chính trị, đi theo tâm nguyện của chính mình làm một bác sĩ ngoại khoa.

Sau khi Nghiêm Hạo Tường đến Lưu Diệu Văn không hề nói gì với anh, vội vàng kéo người lên tầng, Nghiêm Hạo Tường nhìn Tống Á Hiên nằm trên giường cũng bị dọa sợ, trên người từng mảng tím lại, không có chỗ nào là ổn cả, trên trán lấm tấm mồ hôi, run rẩy cuộn mình trong chăn.

Nghiêm Hạo Tường cau mày nhìn Lưu Diệu Văn: "Diệu Văn nhi, sao lại làm thành như vậy hả?"

Lưu Diệu Văn không biết nên giải thích thế nào: "Anh mau xem cho anh ấy đi, cứ luôn sốt cao, gọi không tỉnh nữa."

"Rồi, chú ra ngoài trước đi, anh xem cho cậu ấy."

Lưu Diệu Văn do dự một lúc mới đi ra ngoài.

Một lúc sau Nghiêm Hạo Tường bước từ trong phòng ra.

"Hạo Tường, Á Hiên sao rồi?" – Lưu Diệu Văn căng thẳng nắm chặt lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường.

"Anh tiêm cho cậu ấy rồi, có lẽ một lúc nữa sẽ hạ sốt thôi, sốt lên đến 40 độ rồi, muộn thêm chút nữa là sốt ngu người luôn đấy. Còn có...cái đó của cậu ấy, phần thân dưới, bị rách tấy viêm rồi, thuốc anh kê cho cậu ấy để ở đầu giường, chú nhớ một ngày ba lần xoa thuốc đúng giờ."

"Được được được, em biết rồi."

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy được cả đoạn đường Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đi, biết Lưu Diệu Văn thật sự yêu người con trai này, cũng thật sự lo lắng cho cậu ấy, nhưng khi khinh suất cũng thật sự rất điên cuồng, dù là đối với bản thân hắn hay với bất cứ ai.

"Diệu Văn nhi, chú khó khăn lắm mới đưa được cậu ấy về, nếu mà quan tâm đến vậy thì đối xử tốt với cậu ấy, vết thương trên cơ thể còn có thể chữa, nhưng vết thương trong lòng thì không ai chữa nổi đâu." – Nghiêm Hạo Tường vỗ vai Lưu Diệu Văn.

[Longfic | Transfic] [Văn Hiên | Kỳ Hiên] - Lưu giữ gió núi gửi đến ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ