Chap 08

411 17 0
                                    

Tống Á Hiên quay đầu nhìn thấy Vương Minh dẫn đến một đám du côn, chân đứng không vững, lùi lại về phía sau hai bước ngã vào lòng Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cảm thấy được cả người Tống Á Hiên đang run rẩy, hình như hắn vừa nghe thấy người kia gọi Tống Á Hiên là "chị dâu", Lưu Diệu Văn cau mày nhìn đám chẳng ra gì này, cảm thấy chướng mắt.

Hắn ôm lấy vai Tống Á Hiên, ra ý nói cậu đừng sợ: "Anh quen họ à?"

Tống Á Hiên lắc đầu: "Tôi không quen..."

Khi Vương Minh nghe thấy Tống Á Hiên nói không quen liền cười khinh miệt: "Tống Á Hiên, đây là thú vui mới của mày à? Hồi đó chẳng phải mày không chịu thích lão đại bọn tao à? Không phải mày câu dẫn nó hả? Con mẹ nó giờ mày con giả vờ cái đệch gì con đ* kia?"

Đôi mắt Lưu Diệu Văn lộ rõ sự tàn độc: "Nói tử tế cho tao."

Vương Minh liếc nhìn đánh giá Lưu Diệu Văn, trừ cái dáng cao ra thì nhìn cũng không có gì ghê gớm cho lắm, chỉ vào mặt Lưu Diệu Văn nói: "Mày là cái đéo gì? Sao hả? Mày nhắm trúng nó rồi? Tống Á Hiên quyến rũ người khác ở mọi nơi, mày mắc bẫy nó rồi hả?"

Sự nhẫn nại của Lưu Diệu Văn đã đến cực hạn, đưa tay ra túm lấy cổ tay tên đó giận dữ đấm một cú, có thể nghe rõ được tiếng xương gãy, Vương Minh không ngờ Lưu Diệu Văn sẽ ra tay, đau đớn gào lên.

"Cmn, hôm nay ông đập chết mày, các anh em, lên cho tao!"

Vương Minh dẫn theo không ít người, Tống Á Hiên bị dọa sợ đến phát ngốc, muốn kéo Lưu Diệu Văn đi, Lưu Diệu Văn quay đầu lại ra hiệu cho Tống Á Hiên để cậu yên tâm, bảo vệ cậu ở phía sau.

Vương Minh dẫn theo đám du côn xông đến, Lưu Diệu Văn cởi đồng phục, xoay cổ tay, giơ chân lên đá người xông đến bay xa 2m, tên đó nằm dưới đất đau khổ ôm lấy bụng. Mấy tên du côn đó đều chỉ được cái vẻ ngoài, dù sao Lưu Diệu Văn cũng là người rèn luyện trong quân đội từ nhỏ đến lớn, cùng Đinh Trình Hâm đi gây chuyện cũng không ít, đánh nhau căn bản không là gì đối với hắn, vài cước đã khiến mấy tên đó phục rồi. Tống Á Hiên căng thẳng tột độ, nhìn động tác trôi chảy của Lưu Diệu Văn đánh mấy người trước mặt gào khóc thảm thiết cũng dần yên tâm hơn.

Mấy tên đó đó nằm dưới đất, Lưu Diệu Văn phủi tay, quay đầu cười với Tống Á Hiên, đột nhiên Tống Á Hiên nhìn thấy một tia sáng.

Trên người Vương Minh có dao, xông đến đâm Lưu Diệu Văn một nhát.

"Lưu Diệu Văn, cẩn thận!"

Tống Á Hiên hét lên, tim như nhảy lên đến cổ họng. Lưu Diệu Văn nhanh chóng tránh đi nhưng không kịp, cánh tay bị đâm một đường dài, máu nhanh chóng thấm đẫm cánh tay áo, hình thành một màu đỏ nhức mắt. Lưu Diệu Văn không kịp che vết thương, nắm chặt tay Vương Minh đánh rơi con dao, một cước đấm mạnh vào mặt Vương Minh, ngay tức khắc khoang miệng Vương Minh ngập đầy máu, nằm dưới đất run rẩy. Lưu Diệu Văn giẵm lên bàn tay đã bị hắn đánh gãy của Vương Minh, nghiến hai nhát, gương mặt hung dữ ấy Tống Á Hiên chưa từng thấy bao giờ. Lưu Diệu Văn mà cậu thấy trước nay đều là ánh sáng dịu dàng, dáng vẻ hung dữ tàn bạo này khiến cậu cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi.

[Longfic | Transfic] [Văn Hiên | Kỳ Hiên] - Lưu giữ gió núi gửi đến ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ