- chuyện đó thì có liên quan gì tới Thảm án của Lưu gia?
Rikimaru ngồi gần Bá Viễn lên tiếng hỏi, Châu Kha Vũ mới chỉ đề cập đến việc kẻ tên Tô Kiệt đó nắm trong tay chìa khoá dẫn vào lăng mộ. Nhưng án diệt môn của Lưu gia lại có liên quan tới Trương đế.
- chuyện Lưu gia bị diệt tộc, phụ thân ta mới đầu
hoàn toàn không được biết. Tin tức còn chưa kịp đến tai cha ta đã bị phong toả rồi. Còn về Tô Kiệt.Châu Kha Vũ ngập ngừng, suy nghĩ một lát mới nói tiếp.
- người này sáu tháng trước có đến tìm phụ thân, tuy rằng ta không nghe được cuộc trò chuyện nhưng đại khái là có liên quan đến Sơn Hà đồ. sau đó ta mới biết hắn đã tiết lộ cho phụ thân việc mình là hậu nhân của kẻ từng nắm giữ chìa khoá mở cửa lăng mộ. Ngày mà cha ta giao phó nhiệm vụ đến Tây Thành, người giống như đã hạ quyết tâm buông bỏ một thứ gì đó.
- nếu như vậy, Cố lão gia hẳn là vẫn chưa biết chuyện mà cha ngươi đang làm?
Bá Viễn nghĩ tới khả năng chuyện mà Châu Khải sai Châu Kha Vũ đến có liên quan tới cái chết của Lưu Vân. Mới đầu khi nghe chuyện hắn còn tưởng người này chính là kẻ đã tiếp tay cho Tô Kiệt ở một bên đứng nhìn Lưu gia lâm vào tuyệt cảnh, nhưng xem ra mọi chuyện không có đơn giản như vậy.
- huynh có xem qua nội dung thư đưa tới cho Cố lão gia không?
- không, bức thư đó đã được phụ thân niêm phong rồi.
Nghe Châu Kha Vũ trả lời, Duẫn Hạo Vũ lâm vào trầm mặc. Sau khi nghe xong mọi chuyện thì hắn có hơi tò mò đôi chút về câu chuyện đằng sau. tuy rằng không biết nhiều lắm về thứ được gọi là Sơn Hà đồ trong lời của Châu Kha Vũ nhưng cũng đã từng được nghe tiểu Cửu kể sơ qua về thứ này. Cũng đoán được rằng nó có thể có liên quan mật thiết tới Lưu Vũ.
Nhưng kỳ lạ là phản ứng của Cao Khanh Trần khi mọi người thảo luận chuyện Sơn Hà đồ, hắn để ý
thấy tiểu Cửu dường như chẳng mấy để tâm tới. Người còn đang bận rộn quấn Lưu Vũ thành cái kén, cũng không có ý định tham gia náo nhiệt.- tiểu Cửu, huynh nghĩ sao về chuyện này?
Duẫn Hạo Vũ ở một bên quan sát khẽ nói nhỏ vào tai đại ca của mình, lại nghe thấy người nọ thờ ơ đáp.
- không biết.
- không biết?
- ừ, để ý mấy chuyện đó làm gì? tiểu Vũ thấy ổn hơn chút nào chưa, còn khó chịu không?
- không sao mà tiểu Cửu, đệ sắp ngạt chết rồi.
Lưu Vũ yếu ớt đáp lại Cao thành chủ đã trực tiếp hoá thân thành bảo mẫu, hắn mặc kệ thiên hạ phân tranh và một vị đệ đệ đang hoá đá.
Thật là không có tiền đồ mà.
- mà khoan cho ta hỏi ngu một lát.
Lâm Mặc ngồi chỉnh trang lại bộ ngân châm trong tay, cuối cùng cũng chen được vào cuộc trò chuyện. Hắn hỏi.
- Tô Kiệt là kẻ nào ?
Hắn bắt gặp ánh nhìn phức tạp của Trương Gia Nguyên và Bá Viễn, khó hiểu chớp chớp mắt. Lưu Vũ ở bên kia nghe đến cái tên này cũng không quá kích động nữa, thản nhiên trả lời.

BẠN ĐANG ĐỌC
Ức tự cố nhân khúc : Bích Nhân
FanfictionVũ y bay múa nơi hoang tàn đổ nát. Bích nhân Lưu lạc chốn hồng trần.