" tiểu Vũ đang nghĩ gì vậy?" Cao Khanh Trần quay người sang hỏi Lưu Vũ, hai người đang nằm chung chiếc giường, chắp chung một cái chăn, Cao thành chủ vui đến mức sắp bay lên mây luôn rồi. để được chung phòng với Lưu Vũ hắn đã phải dùng tới chín thành công lực mới hòng thoát khỏi ma trảo của Bá Viễn, nghĩ lại thật là bội phục bản thân.
nhìn ánh mắt như muốn giết người của Bá Viễn lúc hắn bước vào phòng Lưu Vũ là biết.
Lưu Vũ nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, mỉm cười, nụ tười tươi mát như làn gió xuân,
quấy nhiều đáy lòng đang không ngừng xao động của Cao Khanh Trần.dưới ánh trăng, Lưu Vũ cực kì xinh đẹp, một nét đẹp hoàn toàn khác khi y được bao bọc dưới ánh mặt trời. ánh trăng sáng dịu dàng bao bọc lấy Lưu Vũ, hội tụ cả dải ngân hà cùng ngàn vạn tinh tú vào đôi mắt đẹp. Cao Khanh Trần ước sao thời gian có thể dừng lại, để hắn có thể mãi mãi lưu lại hình ảnh này của Lưu Vũ vào trong tâm trí, khảm sâu dáng hình xinh đẹp này vào trong tim.
Mọi dáng vẻ của em đều khiến ta nhớ mãi không quên.
" đệ đang nghĩ, nếu như mỗi ngày đều vui vẻ như vậy thì thật tốt quá."
đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Cao Khanh Trần được giọng nói nhu hoà của Lưu Vũ kéo về thực tại.
hắn mỉm cười cầm lấy sợ tóc tán loạn xổ tung lên gối của y. âm thầm thề rằng bản thân sẽ đem lại cho Lưu Vũ mỗi ngày đều là niềm vui cùng hạnh phúc.
hắn cũng không biết là mình đã đem lòng yêu người này từ khi nào, tình yêu này có quá vội vàng rồi hay không hắn không quan tâm. như một lẽ thường rất tự nhiên, hắn vừa vặn gặp được người mình ưa thích, bắt đầu từ cảm mến rồi đem lòng tương tư.
ngay từ giây phút nhìn thấy Lưu Vũ, hình ảnh thiếu niên áo trắng xinh đẹp cùng nụ cười dịu dàng như gió xuân ấy vô thanh vô thức đã cướp đi sơ tâm của Cao thành chủ. hắn nhìn thấy y dịu dàng mỉm cười với mình, cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập rộn lên trong lồng ngực khi nhìn thấy nụ cười ấy. nhìn thấy y hạnh phúc khi được ăn ngon, đôi mắt tràn ngập linh khí toả sáng lấp lánh đáng yêu vô cùng. nhìn thấy ánh mắt hoài niệm của y khi hướng về chiếc quạt lụa của vũ y trên đài biểu diễn. nhìn thấy y ngẩn người nhìn vào khoảng không vô định mà chìm vào những suy nghĩ chỉ riêng mình y biết. nhìn thấy sự cô độc cùng cõi lòng xơ xác do mất đi tất cả của y vào buổi chiều hoàng hôn nọ mà trái tim người ngoài cuộc như hắn cũng đau đớn theo.
tất cả từng chút từng chút một chiếm trọn lấy tâm trí của Cao Khanh Trần, hắn cam nguyện trao đi trái tim tưởng như đã ngừng đập từ lâu, nay lại vì một người mà lấy lại sự sống, cam nguyện trở thành người hoạt bát luôn quấn lấy Lưu Vũ mà làm nũng như một đứa trẻ . ở bên cạnh Lưu Vũ, hắn đã quên mất bản tính thật của mình là như thế nào. Quên mất bản thân bước ra từ mưa máu gió tanh. toàn bộ gai nhọn cùng u ám nơi con người hắn đều được thu lại, trở thành mặt trời nhỏ của Lưu Vũ.
không cần phải tiến thêm một bước, chỉ cần để hắn trở thành mặt trời của y. một kẻ luôn đắm chìm trong bóng tối vì căm ghét ánh mặt trời chói chang như hắn nay cam nguyện trở thành ánh sáng cho người trước mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ức tự cố nhân khúc : Bích Nhân
FanfictionVũ y bay múa nơi hoang tàn đổ nát. Bích nhân Lưu lạc chốn hồng trần.