20

778 110 10
                                        


Những bông tuyết bắt đầu rơi xuống. 

Thật xui xẻo vì Sunoo quên mang ô theo, đành kéo tay người nhỏ hơn bước nhanh lên vì em bắt đầu cảm nhận cái lạnh trên đỉnh đầu. Riki có lẽ cũng thấy lành lạnh nên tự động trùm mũ áo, Sunoo thì không có. Hắn nhìn những bông tuyết trắng mỏng manh đậu xuống mái tóc đen mềm được cắt gọn gàng của người phía trước, đưa bàn tay còn lại lên che đầu cho em.

Sunoo buồn cười, trong lòng lại ấm áp.

Tay Riki nắm tay em lớn và cũng ấm lắm.

"Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu thế?"

"B-ba ly thôi...". Giọng hắn không còn nhàn nhạt như bình thường mà cứ nghèn nghẹn lại, mang chút nũng nịu. Sunoo chưa thấy một Riki thế này bao giờ cả, vừa buồn cười vừa thương.

"Tửu lượng chán ghê, mới uống nhiêu đó đã thành ra như này rồi"

"Lần sau đừng tự ý uống rượu, rượu rất có hại cho trẻ vị thành niên. Bao giờ đủ tuổi mới được uống..."

"Biết rồi, đừng có mắng em nữa"

"Cậu...khóc đấy à?"

Thực sự  Sunoo không ngờ tới người cao lớn kia lại đỏ hoen đôi mắt. Cả hai dừng lại dưới một bến xe bus, may mắn là giờ này rất vắng người qua lại nên không bị chú ý nhiều.

Sunoo lúng túng đưa lên tay lau nước mắt cho Riki , 

"Thôi nào...anh xin lỗi được chưa!"

Hình như hắn chẳng quan tâm người đối diện nói gì và làm gì, đôi mắt đen sâu thẳm phảng phất tầng sương mơ màng chỉ chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn, ửng hồng hai má vì lạnh của em. 

Riki đột nhiên cúi xuống, hôn cái chóc vào môi xinh rồi bật cười đắc ý. Cứ như người vừa rơi nước mắt mấy phút trước không phải là hắn ấy.

"Ri-riki! Cậu làm cái gì vậy!"

Sửng sốt, ngỡ ngàng và xấu hổ là những gì tả đúng nhất tâm trạng của Sunoo lúc này, giọng em cao vút lên nhưng chẳng khiến Riki sợ mà ngược lại cười vui vẻ hơn. 

Cảm giác bực bội dâng lên, em cảm giác mình đang bị người kia trêu đùa. Vốn không chấp người say xỉn, nhưng thế này hơi quá rồi.

"Ở đây luôn đi, tôi về" 

Bóng dáng nhỏ hơn rời đi ngày một xa, đến lúc Riki nhận ra và hoảng hốt đuổi theo thì em cũng đang lên cầu thang sắp vào khu chung cư.

"Em xin lỗi mà, cho em vào nhà với. Ở ngoài kia lạnh lắm."

Bước chân Sunoo dừng lại vì ai đó níu tay em từ phía sau. Em quay lại, ánh mắt nghiêm nghị định giáo huấn hắn một lần nữa. Nhưng đối diện trước một Riki cụp mắt, mím môi vẻ đáng thương thế này thì em lại chẳng nỡ. 

Cả hai lên tới nhà. Vào bên trong là bầu không khí ấm áp vô cùng so với bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn. Sunoo từ tốn cởi áo khoác, treo lên cây móc áo gần cửa xong, quay vào đã thấy Riki còn mỗi cái áo giữ nhiệt mỏng manh trên người, áo khoác và áo len vứt lộn xộn dưới sàn. Hắn lảo đảo tìm nước uống, bình thủy tinh trên tay cầm lỏng lẻo làm Sunoo lo lắng bước nhanh đến để giúp.

[SUNKI] Love me or Leave meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ