25

756 103 22
                                        


Ánh chiều tô lên nền trời sắc tím hòa trộn màu xanh đẹp huyền ảo, cậu trai ngồi vắt vẻo trên sân thượng trường học, những nốt nhạc  từ đàn guitar vang lên êm ái. Riki gảy đàn một cách ngẫu hứng, nhưng âm thanh không những tệ mà lại rất hay. Chỉ là vài giây phút thư giãn, hắn lại lôi đàn ra chơi vui vui. 

Bước chân khẽ khàng tiến đến gần, người đó nhẹ nhàng ngồi sát cạnh hắn, nghiêng mái đầu mềm mền tựa vào bờ vai rộng vững chắc.

"Riki đàn hay quá"

Bàn tay hắn dừng lại, không kiềm được mà quay sang hôn nhẹ lên đôi mắt vì cười híp cả lên. Hắn đặt đàn sang bên cạnh, khoác tay qua vai để ôm người đó vào lòng. Bầu má phúng phính phủ lên sắc hồng đào yêu kiều, đôi mắt nâu trong veo cứ ngước lên nhìn làm tim hắn xốn xang không thôi. Nụ cười dịu dàng hiếm hoi nở trên môi Riki, hắn cưng chiều chạm mũi mình vào mũi đối phương.

"Thích nghe em đàn thế à"

"Anh thích nghe em hát nữa cơ"

"Nhưng bé hát hay hơn em mà, em đàn cho bé hát nhé"

"Riki không được cười anh đâu đấy..."

"Hứa mà"

Người cao hơn tranh thủ khoảng cách gần, hôn hôn lên đôi môi căng mọng mà hắn thèm khát bấy lâu. Sunoo xấu hổ nhưng lại chẳng từ chối mà còn ngước lên cao hơn để hắn thuận tiện trêu chọc môi em, thật ngọt.

Cả hai âu yếm một lúc rồi mới luyến tiếc buông nhau ra, Riki lại cầm lên chiếc guitar cũ, đánh một khúc nhạc quen thuộc.

Giọng hát trong trẻo, ngọt ngào của em cũng vang lên.

Làn gió mát rượi thổi qua, sảng khoái như là coke vậy

Nhịp tim khẽ rung lên trong khoảng không của vũ trụ

Anh mong em nhận ra, em và anh chính là cùng thuộc về một nơi đấy

Ở lại đây với anh nhé, chỉ cần em luôn bên cạnh anh thôi...

Vừa hát, ánh mắt em vừa hướng về phía người em thương. Tim Riki lại hẫng một nhịp, người trước mắt hắn thực sự đẹp, đẹp đến vô thực. 

Đột nhiên, một tiếng nhạc chuông lớn vang lên, Sunoo và khung cảnh theo đó cũng tan biến. 

"Mẹ khiếp, hóa ra lại mơ nữa"

Hắn khó chịu mò dậy khỏi đống chăm ấm, vơ lấy chiếc điện thoại ở cuối giường để tắt cái nhạc báo thức chết dẫm đi rồi lại ôm đầu, thả mình xuống gối êm.

"Làm ơn đi, mơ hoài chắc không muốn tỉnh nữa mất"

----------------------------

Vì dạo này ngủ khá ngon nên đến lớp, Riki không còn ngủ gật . Đương nhiên điều đó chẳng có nghĩa là hắn sẽ tập trung học hành mà dành thời gian đó để bấm điện thoại.

Thầy cô cũng chán với cậu học sinh bất trị này, đành làm lơ chứ không mất công trách phạt làm gì cho tốn hơi cả. Bài kiểm tra của hắn đều đạt điểm tuyệt đối thì học trên lớp thế nào chẳng quan trọng.

[SUNKI] Love me or Leave meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ