Kim Jisoo ôm chặt lấy em nhưng không tài nào ngủ được, cô cảm nhận rõ được thân nhiệt của Jennie rất rõ ràng và cả làn da mịn màng ấy....nhất là khi hai hạt đầu cương cứng ở đỉnh ngực em đang chạm vào người cô. Tai Jisoo đỏ hồng vì ngại, cảm giác mỗi lần cựa mình của em là một lần kích thích, đầu óc cô không tài nào trong sáng được mà toàn là hình ảnh hai hạt nhỏ ấy của em trong miệng mình lúc nãy còn phiếm một lớp dịch ướt giờ đây đang bị chèn ép áp vào tai mình một cách mạnh mẽ. Nhìn em có vẻ đã ngủ rồi, mi mắt thật dài, xương quai xanh cũng lộ quá rõ, nó làm cô nhớ đến eo em đã nhỏ như nào trong tay mình, chỉ cần hai bàn tay Jisoo nắm ở hai bên eo của em thì cả cái eo liền nằm gọn ở trong. Em bé của cô rất lười ăn, cũng rất lười yêu thương bản thân, quảng thời gian một tháng không gặp đã làm Jennie thay đổi nhiều. Em đối xử với cô tuy vẫn vậy chỉ là có phần lạnh nhạt hơn......là em thay đổi hay cô đã quan tâm em kiểu khác? Cả hai, có lẽ vậy! Giờ trong mắt cô chỉ có em...lúc nào tâm trí cũng nghĩ đến em, Jisoo xin thề với trời là không phải lòng thương hại. Cô thương em vì em là em thôi, là Kim bé của lòng cô thôi. Ừ chấp nhận em khó có con hoặc là chẳng thế có nhưng cũng chẳng quan trọng lắm, đối với Jisoo con cái là thứ giữ chân cả hai, cô với em đủ tình cảm với nhau thì không cần gì để giữ chân, cô sẽ giữ em và em sẽ giữ lấy cô. Jisoo khẽ lại gần mặt em, tựa trán mình lên trán em mà thủ thỉ như đang nói với cả lòng mình và như một lời hứa, tuyên thề với em.
-Jennie Kim, chị là lần đầu biết yêu...lần đầu biết sự bất chấp là gì...chị yêu em! Yêu em vì Jennie của chị đã mạnh mẽ như nào, chị không cần con, chị cần em....chị không muốn thấy em đau cũng càng không muốn thấy em khóc. Yêu em! Yêu mọi thứ của em mặc cho em có yêu chị không, có muốn ở với chị không. Chị sẽ mãi yêu em!
Jennie chưa ngủ, nàng vẫn nằm đó vì cơn đau hạ bộ dằn vặt đến mất ngủ...có lẽ ngàn lần nàng không ngờ lại được nghe những câu nói đó. Cả đời Jennie tự ti vì bản thân chẳng thể mang thai, cả đời sẽ sống trong ô nhục vậy mà giờ đây lại có người bước tới, một Alpha chính cống thuần tuý bước đến và nói chỉ cần nàng. Dù chẳng biết đó là lời từ tận đáy lòng hay chỉ là câu nói mật ngọt của một kẻ tồi....nhưng nó vẫn làm nàng có tia hy vọng, hy vọng mình được yêu và được sống đúng với những gì mình mong muốn. Đôi mắt từ từ mở ra, phía trước là hình ảnh Kim Jisoo đang nhắm mắt và thốt ra những câu nói có thể là từ trái tim ấy ra. Hốc mắt nàng chịu không nổi luồng cảm xúc mà dần dần trượt xuống những giọt nước trên gò má, thân thể bất giác run lên và giọng cũng khàn đặc lại.
Jisoo cảm nhận được em đang run rẩy liền mở mắt, đối diện với cô là một Kim Jennie với bộ dạng không thể tủi hờn hơn, mắt em trông tội lắm. Cô nhẹ giọng, có lẽ em nghe những gì cô nói rồi.
-Em nghe rồi à? Em về nhà riêng ở với Soo nhá? Nào em yêu Soo thì Soo sẽ cưới em....được chứ?
Jennie không nói gì, nàng thấy mình vừa mệt, vừa có chút gì đó an ủi lòng, loại cảm nhận rất lạ như thể vừa tiếp nhận vừa không thể tiếp nhận.
-Được không, Jennie?
Nàng vẫn mặc kệ câu hỏi của Jisoo, bản thận tựa vào cổ cô mà thở hắt. Không phải có ý đồ gì, hoàn toàn là bản năng sai khiến nàng làm vậy. Cảm giác mệt mỏi nhưng khi gần Jisoo lúc này lại khiến Jennie thấy chút nhẹ lòng. Dẫu sao cũng đã thuộc về cô ta, có chạy cũng khó lòng chạy thì nàng vẫn nên nhu thuận chút....suy nghĩ ấy vừa chợt lướt qua liền bị nàng đá bay. Nhu thuận cái gì cơ? Nhu để bản thân mất giá trị rồi vứt bỏ hả? Bây giờ bên trong nàng như có hai con người, hai chiều suy nghĩ và hai cách nghĩ hoàn toàn đối lập làm nàng cứ quanh quẩn mãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Lichaeng|Jensoo) Omega của tôi!
FanfictionCuộc sống màu hồng của đôi bạn trẻ khi có con sớm