Chương 5: Bôi thuốc

3.3K 355 15
                                    

"Nói như vậy, là tôi trách oan cậu rồi." Lý Mẫn Hanh khẽ nhíu mày, không kiềm lòng được đưa mắt nhìn trộm hàm dưới vẫn bầm tím của Lý Đông Hách.

"À cái này, đợi lát nữa trang điểm là không ai nhìn thấy đâu." Cảm nhận được ánh mắt của Lý Mẫn Hanh, Lý Đông Hách đưa tay sờ lên hàm dưới, sau đó đẩy hộp chân gà về phía Lý Mẫn Hanh, "Tiền bối ăn đi."

"Cậu tự làm?"

"Vâng, trước đó cũng thế." Có chút kiêu ngạo.

Không đợi Lý Đông Hách hỏi, Lý Mẫn Hanh đã vội nói: "Ăn ngon lắm! Chỉ là hơi bị nhạt một chút."

"Ăn mặn quá không tốt cho sức khỏe, nếu anh muốn ăn cứ nói với em một tiếng là được."

Nghĩ đến việc Lý Đông Hách từng bị mình coi thường, vậy mà cậu vẫn không hề để bụng đích thân làm đồ ăn vặt cho anh, Lý Mẫn Hanh hơi chột dạ.

"Cậu tốt ghê, trước kia là do tôi có thành kiến với cậu." Lý Mẫn Hanh sờ mũi một cái, "Rất xin lỗi."

Kỹ năng diễn xuất tài tình đấy, Lý Đông Hách nghĩ. Cậu chỉ lười biếng cười khẽ, không nhận lời xin lỗi, cũng không từ chối.

"Về sau em có thể đến tìm anh được không ạ? Em có rất nhiều thứ muốn học hỏi từ anh." Dừng một chút, Lý Đông Hách lại tăng âm điệu lên, "Tiền bối."

"Đương nhiên. Đừng gọi tôi là tiền bối, cứ gọi là Mẫn Hanh đi, hoặc là Lý Mẫn Hanh cũng được."

"Mẫn Hanh ấy ạ?" Chính bản thân Lý Đông Hách cũng cảm thấy bất ngờ.

Lý Mẫn Hanh sững người, bối rối nói: "Hôm trước... tin nhắn đó... là số điện thoại của cậu đúng không?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lý Mẫn Hanh cầm điện thoại lên lưu dãy số kia lại trước mặt Lý Đông Hách.

Lý Mẫn Hanh vừa gõ xong ba chữ "Lý Đông Hách", cánh tay đã bị Lý Đông Hách nhẹ nhàng đỡ lấy, một bàn tay đưa tới trước màn mình, xóa chữ Lý đi.

Đông Hách.

"Mạo phạm." Đôi mắt cười của Lý Đông Hách cong cong.

Lý Mẫn Hanh không nói gì, hoặc giả là không biết phải nói gì cho phải, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện mình đã ấn lưu.

-

Không phải làm chân gà tại nhà nữa, Lý Đông Hách và trợ lý bắt đầu nghỉ lại khách sạn của đoàn làm phim. Cậu học sinh yếu ớt hôm nọ tên là Đường Ấn, sau hôm đấy đã nghiêm túc viết một tin nhắn thật dài để cảm ơn Lý Đông Hách, còn vội vàng chạy xuống phòng y tế xin thuốc bôi, tranh thủ được khoảng thời gian nghỉ giữa giờ trùng với lúc Lý Đông Hách quay xong để đưa thuốc cho cậu.

Vì Đường Ấn nhất quyết yêu cầu, Lý Đông Hách đứng trước mặt cậu bé đọc hết bức thư, hành văn lưu loát, vô cùng chân thành, cuối cùng còn viết hoa mấy chữ "Đông Hách tiên sinh, mặc dù khả năng diễn xuất của anh rất tệ, nhưng anh là một người cực kỳ tốt bụng, em nhất định sẽ cổ vũ cho anh!"

Thế là, Lý Đông Hách mỉm cười từ chối túi thuốc mà Đường Ấn đưa cho.

-

Quay phim cả một ngày, Lý Đông Hách chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi thật sớm, nhưng cậu nghĩ dù sao làn da của cậu cũng chẳng còn bao nhiêu thanh xuân để phí hoài nữa rồi, vừa than thở vừa về phòng nghỉ tẩy trang trước.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ