Chương 15: Mặt nạ

2.1K 270 3
                                    

"Đông Hách, Đông Đông, hát một bài thôi được không, được không?" Kim Đông Anh cười hết sức nịnh nọt.

"Đừng có gạ gẫm." Lý Đông Hách hầm hừ, cong bờ môi căng mọng của mình, cặp mắt tròn xoe hơi nhếch lên vì tức giận, nhắm mắt làm ngơ với hành vi bưng trà rót nước của hội trưởng Kim, "Từ đầu anh đã hứa với em rồi cơ mà."

Lý Đông Hách, thành viên chính thức của câu lạc bộ thanh nhạc đại học Kinh Đô, thân là thành viên hậu cần chỉ vào câu lạc bộ cho đủ số, điều kiện duy nhất khiến cậu gia nhập là —— không hát.

Mỗi năm nhà trường đều tổ chức một bữa tiệc tốt nghiệp, theo quy định mỗi câu lạc bộ phải cống hiến ít nhất là một tiết mục đặc sắc.

"... Ừ thì, nhưng mà anh đã báo tên em lên rồi." Kim Đông Anh nhướng cặp mắt thỏ, không đợi Lý Đông Hách mắng đã vội vã nói thêm, "Em biết đó, người hát hay nhất bận thực tập nên không có thời gian tham gia, các anh chị em khác cũng không thể lên sân khấu được!"

"Ý anh là anh chỉ còn mỗi em thôi." Bộ dạng rất là thâm tình.

Lý Đông Hách phồng má, tức giận đến không nói ra lời.

-

Lý Đông Hách có một giọng ca trời phú, khả năng cảm nhạc cao, bởi vì đi hát từ hồi tiểu học nên cũng nắm vững được kiến thức cơ bản.

Tất cả đều quy công hết cho ba mẹ cậu.

Mẹ của Lý Đông Hách, Lý Nghi, là một vị tiểu thư khuê các truyền thống, sinh ra trong một gia đình âm nhạc, là diễn viên nhạc kịch nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Chính vì gia đình bề thế, ba của Lý Đông Hách ở rể, ba họ Kim, Lý Đông Hách mang họ Lý theo mẹ.

Nếu như Lý Đông Hách không lựa chọn làm diễn viên, vậy hẳn là bây giờ cậu đã trở thành một ca sĩ.

Nhưng cậu không thích hát.

"Quỳ xuống!"

Đứa trẻ có năng khiếu đến mấy cũng sẽ có lúc sai sót, nhưng trong mắt người mẹ coi cậu như một tác phẩm thì Lý Đông Hách không được phép xuất hiện tì vết, dù chỉ là một chút.

Lần đầu tiên sai lầm.

Lần thứ hai sai lầm.

Lần thứ ba.

Lần thứ tư.

Cậu không còn là thần đồng của gia đình âm nhạc họ Lý trong truyền thuyết kia nữa, cho dù cậu đã đứng đầu trong đám bạn đồng lứa. Từ ban đầu ngoan ngoãn nghe lời tuyệt đối cho đến khi thật sự muốn trốn thoát, Lý Đông Hách càng kháng cự, càng phạm nhiều sai lầm. Mẹ đã không còn kỳ vọng vào cậu nữa.

Lên đại học, em gái cậu ra đời, hết thảy quản giáo và kỳ vọng đều được rập khuôn lên cuộc sống của con bé, khi ấy Lý Đông Hách mới được thở dốc một cái.

Anh họ Kim Đông Anh chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tâm trạng tồi tệ Lý Đông Hách sẽ chạy tới dàn nhạc dưới tầng hầm của Kim Đông Anh để chơi, có khi còn dạy người ta một ít kiến thức về thanh nhạc, mỗi người trong dàn nhạc đều biết đây là một thiên tài lập dị, một ca sĩ thiên tài không muốn hát.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ