Chương 16: Tình cảm

2.2K 266 41
                                    


Lý Đông Hách tỉnh lại.

Cậu bị đánh thức.

Mùi thuốc sát trùng, đang ở bệnh viện, mình được cứu rồi.

"Anh, anh để em vào nhìn cậu ấy một lát thôi!" Giọng của Lý Mẫn Hanh.

"Cậu về nằm xuống ngay cho anh, đấy là việc của phòng khác." Giọng của Đổng Tư Thành, "Mới tỉnh hôm qua mà cứ làm ầm ĩ thế này, anh sẽ cho cậu xuất viện luôn đấy, tiết kiệm tiền!" Lý Đông Hách biết dù Đổng Tư Thành gắt lên như vậy nhưng cũng không có ý định tiết kiệm số tiền kia đâu.

Chẳng biết mình đã hôn mê mấy ngày, như thể vẫn nằm mơ, đầu óc hỗn loạn.

Lý Mẫn Hanh.

Là anh ấy quay lại, cứu mình. Nói không cảm động là nói dối, thế nhưng Lý Đông Hách cậu chưa bao giờ tin chỉ cảm động thôi cũng có thể làm một người thích một người khác.

Vậy mà cảm giác ấm áp trong lòng lúc này là gì thế?

Lý Đông Hách suy nghĩ thật lâu, khả năng duy nhất chính là mình đã thích người kia từ lúc nào không hay, suy nghĩ này vừa bật ra trong đầu, Lý Đông Hách lại không muốn phủ định nó.

Hóa ra cũng có một người yêu mình đến nhường này, thử một chút cũng không phải không được. Vào thời điểm Lý Mẫn Hanh không hề hay biết, Lý Đông Hách đã hạ quyết tâm.

"Anh, sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh?" Lý Mẫn Hanh không làm loạn nữa, "Em đưa hết áo ấm cho cậu ấy mặc cơ mà, đáng lẽ cậu ấy phải tỉnh trước em mới đúng."

"Lại còn nói nữa, cậu thì cũng suýt chút nữa không về được còn gì, bây giờ còn có sức nhảy nhót tưng bừng thế này, quả là kỳ tích."

Lý Mẫn Hanh cúi đầu xuống.

Miệng Lý Đông Hách khô lắm, cậu uể oải gõ hai lần vào thành giường.

Không ai nghe thấy.

Đổng Tư Thành lại lẩm bẩm một câu "Sức mạnh của tình yêu" rồi mới giải thích: "Người ta nhíu mày một cái cậu cũng phát hiện được là đang ốm, sao khi đó lại không nhận ra Đông Hách đang sốt cao hả?"

Lý Đông Hách không nhịn được nữa, khẽ ho hai tiếng.

Lúc này hai người kia mới mừng rỡ xông vào.

-

Bác sĩ làm kiểm tra cơ bản cho Lý Đông Hách, dặn dò cậu phải nghỉ ngơi thật tốt rồi dẫn theo một hàng dài điều dưỡng đi ra ngoài, Đổng Tư Thành hiểu đại khái chuyện gì sắp diễn ra cũng không muốn vào phòng.

Lý Mẫn Hanh vẫn chưa khỏe hẳn, thấy Lý Đông Hách tỉnh lại mới thở phào một tiếng, vất vả kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh của Lý Đông Hách, bộ dạng như thể có đuổi cũng quyết không đi, cúi đầu như một đứa trẻ sắp bị phạt.

Lý Đông Hách không có ý định đuổi anh đi, cũng không muốn tra hỏi anh, cậu chỉ buông ly nước xuống, khàn khàn nói một câu: "Lại đây."

Lý Mẫn Hanh ngoan ngoãn dịch ghế.

"......" Lý Đông Hách cạn lời, "Em nói là đưa đầu lại gần đây."

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ