Chương 26: Bụi rơi

1.3K 170 1
                                    

Lý Mẫn Hanh cảm thấy như thể mình trở về vùng núi đầy băng tuyết kia, anh đang nói, người thương của anh đang nghe, chỉ là người thương đã không còn trong vòng tay nữa.

Trước khi nghĩ được những lời cần nói trong đầu, xe đã đậu ở chỗ tối dưới lầu một hồi lâu, Lý Mẫn Hanh gối lên cánh tay chờ đợi, trước đó anh có uống chút rượu, vậy nên phải nhờ bạn đưa tới đây, sau đó bạn anh quay về nhà.

Lý Đông Hách vội vàng chạy đến, lúc chạy lên cầu thang, quần áo trên người cậu vẫn là bộ đồ Lý Mẫn Hanh tự chọn buổi sáng trước khi cậu ra khỏi nhà.

Điện thoại lại bị ma sát một lần, anh ngơ ngác nhìn vào ánh sáng đèn đường qua ô cửa sổ, tưởng tượng xem bao giờ người kia mới phát hiện ra chiếc bánh kem trên bàn, sẽ phản ứng ra sao.

Hình như năm nay trời lạnh sớm hơn mọi khi, cũng có lẽ là do gió đêm bạc tình bạc nghĩa, nếu không thì sao lại làm người ta rét run đến vậy, chỉ hận không thể cuộn mình lại giữ hơi ấm.

Lý Đông Hách của anh, sinh ra đã được nhiều người yêu mến, vạn người chú ý, bất kể là khả năng diễn xuất, hay là giọng hát trời phú.

Chim oanh trong lồng son, chưa bao giờ là định nghĩa nên dùng để chỉ cậu.

Mặt nạ gấu nhỏ của cậu, là cuộc đời mà Lý Đông Hách không có lựa chọn, chiếu sáng rạng rỡ trong ký ức xa xôi dài dòng của Lý Mẫn Hanh.

Từ ban đầu, cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Từng chữ như mũi kim, từng câu như lưỡi dao, anh không do dự lựa chọn tự lăng trì bản thân, đâm vào sâu, róc thịt đến đau đớn, cuối cùng cũng học được cách buông tay.

Nhưng bức tường sắt đá anh tự đúc để bao quanh trái tim, sụp đổ ngay sau khi nghe thấy một tiếng nghẹn ngào của Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách nói: Lý Mẫn Hanh, ở nhà bị cúp điện rồi, em sợ.

Lý Mẫn Hanh biết Lý Đông Hách đang nói dối, nhưng anh phải làm sao đây, anh lại chạy vào ngôi nhà đó, đi tới trước mặt Lý Đông Hách.

Người kia không hề ngại ngùng đỏ mặt khi lời nói dối bị vạch trần, cậu cắn môi, cố gắng gượng giữ nét mặt kiểu như biết thừa.

Thấy chưa, anh vẫn sẽ quay lại.

Không biết là ai tới gần trước, đêm cuối trước khi ly biệt, cuối cùng bọn họ cũng ôm nhau vào lòng, như thể hình dán, không còn ngăn cách.

Người trong vòng tay anh khóc đến nấc cụt, cơ thể cuộn lại bé xíu, không ngừng hỏi vì sao, gọi tên Lý Mẫn Hanh mãi không chán.

Như vậy em đã ra quyết định chưa? Lý Mẫn Hanh hỏi.

Lý Đông Hách lắc đầu.

Không sao cả. Lý Mẫn Hanh nói.

Chiếc điện thoại người kia cầm trong tay rung lên đến là kịp lúc, cuộc gọi hiện tên Chu Quỳ.

Lý Đông Hách đoán được điều gì đó nên cứ lề mề không dám nghe máy, Lý Mẫn Hanh không để ý đến vẻ trốn tránh của cậu, liền nhận lấy điện thoại trừ trên tay cậu bắt máy.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ