Chương 12: Người thương

2.1K 261 16
                                    

Trí não u mê vì yêu đương của Lý Mẫn Hanh vẫn còn biết nghe lời, tuy rất không cam lòng nhưng đành phải bỏ ý định kiếm một cái cớ nào đó để ở cùng phòng với Lý Đông Hách.

Rạng sáng ngày hôm sau phải leo lên núi tuyết, mọi người trong đoàn quyết định nghỉ ngơi từ sớm.

Lý Mẫn Hanh lại bị khó ngủ, Lý Đông Hách cũng thế.

Lý Đông Hách biết rất rõ đống bình luận ác ý nhắm vào mình, cậu không nói lời nào không có nghĩa là không nghĩ gì. Cậu không muốn làm thêm bất cứ hành động lao đầu vào lửa nào nữa, càng không muốn báo thù. Bây giờ cậu chỉ mong bộ phim này sẽ quay xong một cách ổn thỏa, còn mình đi tìm công ty mới, sau đó dựa theo kế hoạch ban đầu tiến bước trên con đường tươi sáng hơn.

Nói thật thì, thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt khó phân biệt thật giả của Lý Mẫn Hanh, cậu đã bắt đầu luống cuống không biết phải làm sao.

Cậu không ngừng tự nhủ với bản thân đó chỉ là khả năng diễn xuất, là lăng xê mà thôi, là hậu quả xấu mà chính mình gây ra, mình phải cố mà nuốt xuống.

Bây giờ Lý Đông Hách phát hiện cậu vẫn vô thức chú ý tới Lý Mẫn Hanh, khi quý ngài ảnh đế nịnh nọt mình, sẽ vui vẻ, khi biết quý ngài ảnh đế chỉ diễn kịch cho fan xem, sẽ tức giận.

Lý Đông Hách sợ, cậu không biết tâm trạng như vậy chui từ đâu ra, chỉ theo bản năng muốn xóa bỏ nó.

Muốn gào lên là dừng lại đi.

-

Lý Mẫn Hanh ngồi trước vali lục tung quần áo lên, đánh thức cả Tiểu Thụ đang ngủ ngon lành dậy để tư vấn.

"Cái này thế nào?"

"Hưm được."

"Cái này thì sao."

"Được được."

...

"Anh, anh muốn đi ra ngoài ạ?" Cuối cùng Tiểu Thụ ko nhịn được mà hỏi.

"Đúng thế."

"Thế thì yên tâm, giờ trời tối, chẳng ai thấy đâu."

......

Mười phút trước, Lý Đông Hách gọi điện thoại cho Lý Mẫn Hanh, nói muốn trao đổi kịch bản với anh, hẹn ở quảng trường bên cạnh khách sạn Tây Sơn.

Lý Mẫn Hanh vui mừng khôn xiết, chọn lấy một chiếc hoodie có mũ không quá màu mè, mặc lên chẳng khác nào thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, hết sức hài lòng. Suy nghĩ một chút thì còn đội thêm cả mũ và đeo khẩu trang, ừm, càng giống hơn.

-

Quảng trường Tây Sơn là khu sầm uất của thành phố Tây Sơn, lưu lượng người qua lại rất lớn, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng chẳng biết bao giờ mới đóng cửa. Hai người chọn một bậc thềm ở góc khuất ít người qua lại của một tòa cao ốc, ngồi cạnh nhau.

Lý Đông Hách không mang kịch bản, nét mặt rất nghiêm trọng. Lý Mẫn Hanh nhìn một cái là nhận ra luôn, anh tháo khẩu trang, đặt kịch bản mình mang tới qua một bên, Lý Mẫn Hanh đang chờ, anh đoán Lý Đông Hách có chuyện muốn nói với mình.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ