Lý Đông Hách ngã bệnh, cậu ngồi trên chiếc xe đang leo tới đỉnh núi, sốt nhẹ, hơi thở nóng ran, mặt đỏ rực. Nhưng cậu vẫn không chịu bỏ cuộc, cố gắng lấy lại tinh thần không để nhân viên đoàn phát hiện ra vấn đề.
Hai người rất ăn ý coi như việc cãi nhau tối hôm trước chưa từng xảy ra, tiếp tục diễn như không hề hay biết. Tuy nhiên những người nhạy cảm, chỉ nhìn thoáng qua là đã phát hiện hai diễn viên chính vốn như hình với bóng lúc này lại mỗi người một ngả, ví dụ như Đổng Tư Thành.
- Cậu muốn chăm sóc người ta thì cậu tự đi mà chăm sóc, kỳ cục, còn nhắn tin bảo anh gọi người đến hỏi, làm ăn vòng vèo như thế ai mà hiểu cho tấm lòng của cậu?
Đổng Tư Thành thật sự rất câm nín, ảnh đế giả vờ ngủ rất thành công, không có sơ hở gì ngoại trừ lâu lâu lại lén liếc nhìn bé bình hoa và ngón tay chọc chọc vào màn hình điện thoại.
Cứ tưởng người này đang nói chuyện phiếm với Lý Đông Hách để chứng minh sự hiện diện, ai ngờ khi điện thoại của mình kêu lên một âm báo, dòng chữ màu đen trong khung chat màu trắng viết rõ ràng là: "Anh, hình như Đông Hách không khỏe, anh gọi nhân viên hỏi thăm cậu ấy thử xem."
Còn nhắn mấy tin liên tục, rất lo lắng, rất gấp gáp, nhưng không chịu tự đi mà hỏi.
- Cậu làm thế này là để cho có thêm tình thú hay gì đấy à?
Đổng Tư Thành không nhịn được.
- Không, em bị từ chối.
- ......
Đổng Tư Thành hoang mang trong gió.
Hóa ra những gì mình nói hôm qua đều là nói nhảm, hóa ra tình cảm của Lý ảnh đế lại khó kìm nén đến vậy.
Đổng Tư Thành nhìn Lý Đông Hách ngồi phía trước đã khoác thêm áo lông, quấn chăn ngồi co ro thành một cục nhỏ xíu, tâm lý thù địch vì thương con trai nhà mình đã tan biến theo một tiếng thở dài.
Mặt đường nhiều đá, Đổng Tư Thành đi mấy bước đã bị xóc lên xóc xuống, đổi chỗ ngồi với nhân viên đoàn bên cạnh Lý Đông Hách.
"Không khỏe à?"
Lý Đông Hách nói không có, mấy giây sau lại mềm mềm ừm hai tiếng, cậu biết người này là Đổng Tư Thành, người quản lý cao cấp của Phẩm Ninh, nên tránh xa, nhưng lại trở nên yếu ớt chỉ vì bệnh, bất kể ai chủ động quan tâm cậu đều tham lam muốn hấp thu sự ấm áp ấy, đương nhiên ngoại trừ ảnh đế của chúng ta.
Đổng Tư Thành không cần dùng mu bàn tay để đo nhiệt độ, chỉ nhìn màu da ửng hồng mất tự nhiên trên khuôn mặt Lý Đông Hách là đã hiểu có chuyện gì xảy ra, "Về khách sạn uống hạ sốt rồi lên sau, cảnh quay của Lý Mẫn Hanh trên núi rất nhiều, cứ quay phần của cậu ấy trước là được."
Nghe được ba chữ kia, Lý Đông Hách vô thức rụt người lại trong một tích tắc, giọng hơi khàn: "Chỉ là say độ cao thôi, chẳng mấy chốc là khỏi."
Đổng Tư Thành chưa từng thấy ai bị sốt vì say độ cao, nhìn anh chàng quay phim ỉu xìu hít bình oxy ngồi bên tay lái phụ đằng kia, nghĩ thầm đây mới là những biểu hiện mà say độ cao nên có. Nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Đông Hách, dù nói toạc ra thì người này cũng không có ý định quay về, Đổng Tư Thành đành phải ở bên cạnh cậu cho đến khi buổi quay phim hôm nay kết thúc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)
FanfictionTác giả: Hồ Cá Mập Edit: Lam Hạ Thể loại: Hiện đại, giới giải trí, ảnh đế Lý Mẫn Hanh x bình hoa Lý Đông Hách Pairing: MarkHyuck Tình trạng bản gốc: 30 chương - Hoàn Tình trạng bản edit: Hoàn thành Bản edit chưa nhận được sự đồng ý của tác giả. Vui...