Chương 14: Đáng giá

1.9K 268 1
                                    

Lý Mẫn Hanh chậm rãi quay về đoàn làm phim một mình, lúc này huấn luyện viên cũng đã hoàn thành công việc, trước khi đi còn nói với cả đoàn "Qua mấy ngày nữa sẽ có tuyết lớn", căn dặn mọi người để ý nếu thấy bất ổn lập tức xuống núi.

Đương nhiên Lý Thái Dung đã sớm bảo nhân viên xem dự báo thời tiết rồi, sau khi tính toán, tiến độ quay phim nhanh hơn kế hoạch ban đầu rất nhiều, cũng chẳng còn mấy ngày nữa là xong, liền vui vẻ tạm biệt huấn luyện viên.

Chỉ là người tính không bằng trời tính.

Huấn luyện viên đi được ba ngày, bão tuyết xuất hiện bất ngờ và điên cuồng, chẳng biết lúc nào mới dừng lại.

Đoàn làm phim từ giữa sườn núi chuẩn bị thu dọn đồ quay về, cũng không biết trong lòng mỗi người là mừng hay lo, chỉ ủ rũ thu thập dụng cụ. Chờ lúc lái xe tới, gần như tất cả mọi người lăn ra ngủ say như chết.

Lý Đông Hách nghiêng đầu tựa vào cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, trái tim cậu đập liên hồi, không hiểu sao cứ cảm thấy vừa lo lắng vừa phiền muộn, cậu dùng áo khoác kê lên cửa sổ rồi tựa vào, bàn tay nhét vào trong túi áo ấm áp theo thói quen.

......

Trống rỗng.

Khuyên tai của cậu biến mất rồi.

Mặt trăng Lý Mẫn Hanh tặng cậu biến mất rồi.

Lý Đông Hách hoảng hốt lục lọi, còn tìm cả trong balo.

Không có, không thấy đâu cả.

Chiếc xe ngẫu nhiên xóc lên vì chèn qua một tảng đá, trái tim cậu cũng hoảng hốt theo, Lý Đông Hách ép buộc mình phải bình tĩnh nhớ lại, có lẽ đã rơi ở chỗ quay phim cũng nên.

Cậu vội vàng gọi tài xế dừng lại, luống cuống liên tục nói xin lỗi, cũng may mà chưa đi xa, tài xế đồng ý đợi cậu.

Chỗ địa điểm quay không có dấu vết gì, xem ra là nhớ nhầm.

Lý Đông Hách rầu rĩ trở lại trước xe, mở phăng cửa ra.

Cậu nhớ rồi. Trong nhà gỗ nhỏ. Vội vàng nhớ lộ tuyến, cậu quyết định quay trở lại đó.

Cửa xe vừa mở ra đã bị đóng sầm lại, đánh thức tài xế đang buồn ngủ, ông ta vỗ vỗ mặt, chậm rãi nổ máy.

-

Lý Đông Hách dựa vào ký ức trở lại nhà gỗ nhỏ, phát hiện chiếc bông tai mình tiện tay đặt lên bệ cửa sổ trong lúc ngắm cảnh vào một ngày trước. Cậu khẽ thở phào, cất khuyên tai vào túi áo, lại thấy không yên lòng, quyết định nhét tít vào túi áo bên trong.

Một cơn gió tràn vào cửa sổ làm Lý Đông Hách lạnh đến rùng mình, cậu quay người đẩy cửa ra, gió lốc khiến cả cánh cửa và khung cửa rung lên liên hồi.

......

Gió đang lớn dần.

Lý Đông Hách cảm thấy không ổn.

Bình thường đường đã rất khó đi, bão tuyết phía ngoài càng quật cho cậu ngã trái ngã phải. Lấy điện thoại mượn của nhân viên đoàn ra, tín hiệu gần như biến mất nhưng Lý Đông Hách vẫn không chịu thua, quyết gửi một tin nhắn cho nhân viên, cậu nhìn vòng tròn nhỏ không ngừng xoay, nhíu mày thật chặt.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ