Thủ đô đã sớm vào xuân, Vancouver thì ngược lại, vẫn lạnh như cũ khiến người ta thèm khát một chút hơi ấm.
Lâu Huệ rất tinh mắt, lập tức nhận ra trên tai của Lý Đông Hách có một chiếc lỗ xỏ khuyên nhỏ, hỏi han dồn dập, Lý Đông Hách chỉ im lặng, Lâu Huệ tự hỏi tự chán, đành thả người ngồi lại chỗ của mình.
Miệng vết xỏ đã lành, nhưng cũng hành hạ Lý Đông Hách một thời gian ngắn.
Xe đi vào nội thành, Lý Đông Hách tựa đầu vào kính nhìn thật kĩ từng con đường, đương nhiên không nhìn thấy bóng dáng người kia, vậy mà lại tưởng như thấy khắp mọi nơi.
Nghỉ ngơi một ngày hôm sau bắt đầu quay, đêm đó bọn bọ cũng đặt tiệc ở khách sạn, chúc chương trình phát đạt dài lâu.
Lâu Huệ ngồi bên trái của Lý Đông Hách, Ngô Hà ngồi bên phải, thấy cậu nốc cạn một ly rượu vang, trong lòng có chút bận tâm.
"Anh Đông, nhìn kỹ, đây không phải là nước nho, anh uống chậm một chút."
"Tôm hùm ở Vancouver không tệ, Lý Đông Hách cậu nếm thử xem, lót dạ."
Lý Đông Hách xua tay, cảm ơn hai người, cậu nói mình muốn vào nhà vệ sinh chỉnh trang một lát, lặng lẽ rời bàn.
Rúc trong chiếc áo lông thật dày, Lý Đông Hách không hề có ý định tới nơi mà mình vừa lôi ra làm cớ, cậu chậm rãi bước khỏi khách sạn vàng son lộng lẫy, gió lạnh thấu xương tạt vào mặt ngược lại chợt khiến cậu tỉnh táo lại, rồi cảm thấy đầu óc vốn đang choáng váng giờ còn hỗn độn hơn vài phần, cậu say, Vancouver cũng say.
Cậu ngược gió bước từng bước một trên ánh đèn, đi tới bên lề đường, phải tựa vào cột đèn lạnh như băng mới có thể đứng vững một chút.
Mưa rơi bất thình lình, hạt mưa nhỏ như mũi kim rơi quanh đèn đường, theo gió đêm thổi vào cơ thể vốn đã quá đau khổ của kẻ say rượu.
Cậu lẩm nhẩm hát một bài, cảm thấy khó chịu, lại dừng lại, nhìn làn sương mà mình vừa thở ra.
Trong cái mờ mịt ấy, cậu thấy được mặt trời.
-
Lý Mẫn Hanh vừa nói chuyện với bạn vừa đi ra khỏi khách sạn, vào đúng thời khắc ấy, anh trông thấy Lý Đông Hách.
Lý Mẫn Hanh tiễn bạn về nhà, sau đó đứng chết trân tại chỗ không dám tới gần, người kia đến, vì sao lại đến, mưa rơi quá phóng khoáng, dường như đang cười vào sự do dự của anh.
Bóng hình người kia có chút bất ổn, bộ dạng chẳng khác nào một con ma men, Lý Mẫn Hanh cất bước, ba năm trôi qua, bây giờ anh lại đứng trước mặt Lý Đông Hách, trong nháy mắt trăm ngàn nhớ nhung có nơi để ký gửi, vô cùng trịnh trọng trao cho người trong lòng.
Hình như là cuối cùng cũng có chỗ để quan sát, Lý Đông Hách chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, Lý Mẫn Hanh thấy bóng mình dần dần lấp đầy ánh mắt của đối phương, im lặng không nói một lời, vừa đau khổ vừa dịu êm.
Bé ma men co mình trong chiếc áo lông to xụ nhìn nhỏ xíu, khuôn mặt hở ra ngoài bị cóng tới đỏ ửng, anh cũng say rồi thì phải, lại có can đảm đưa tay chạm vào cậu, từ vầng trán tới thái dương, lướt nhẹ qua đuôi mắt đang rũ xuống, người kia ngoan lắm, lông mi nhẹ nhàng chạm vào ngón cái của Lý Mẫn Hanh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][Longfic | MarkHyuck] Đê Tục Điện Ảnh (Hoàn)
FanfictionTác giả: Hồ Cá Mập Edit: Lam Hạ Thể loại: Hiện đại, giới giải trí, ảnh đế Lý Mẫn Hanh x bình hoa Lý Đông Hách Pairing: MarkHyuck Tình trạng bản gốc: 30 chương - Hoàn Tình trạng bản edit: Hoàn thành Bản edit chưa nhận được sự đồng ý của tác giả. Vui...