Bốn giờ ba mươi chiều ngày thứ sáu — những giây phút thiêng liêng trôi qua trong căn phòng yên tĩnh ở ngoại ô Anh quốc, khi mà cuối tuần cuối cũng như dự tính đã đến thật gần và nó mang lại sự dễ chịu hơn là khổ sở. Leyla khao khát nó hai ngày nay rồi, và phấn khởi hơn bởi cái viễn cảnh được giải thoát khỏi văn phòng của mình, hơn là nghĩ tới bất kỳ những dự định riêng tư nào, thoát khỏi nơi mà những hạt mưa còn đọng lại trên kính cửa sổ, và ba cái bóng đèn huỳnh quang thì sáng một cách đáng sợ. Cái không khí ảm đạm của bầu trời Survey phụ hợp kì lạ với bức tường màu be, nơi mà đang treo những tấm hình và tranh cũ chẳng bao giờ được để ý tới. Nhấp một ngụm trà mát lạnh, và mở cuốn sổ tay của mình ra. Một câu chữ bỗng nhiên xuất hiện, khi cô chuyển ánh nhìn của mình từ ánh sáng của bóng đèn đang kêu vo vo sang bầu trời xám xịt, và cô muốn ghi lại nó trước khi nó biến mất. Cô đã làm như thế, và sau đó làm cho bản thân mình bận rộn bằng cách lưu lại cái bảng tính trên máy mà cô đã làm, trước khi cho phép bản thân mình đọc lại dòng chữ vừa ghi. Cô khẽ gật đầu một cách hài lòng. Phải nói là cái điều tốt lành khi làm việc cả ngày với những con số - là cô có thể theo kịp những dòng chữ như đang đấu tranh để tràn ra khỏi đầu cô vào mỗi buổi tối. Trong vòng sáu tháng, cô đã hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết đầu tiên, và cô hài lòng bất ngờ với bản thân, với những gì cô đã làm ra. Khi mới bắt đầu, cô đã nản lòng, bằng sự ngạo mạn và táo bạo, cô đã viết vào tờ giấy những con chữ đột ngột xuất hiện trong đầu mình, và cô không chấp nhận cho tâm trí mình tưởng tượng một cách vui vẻ, rằng sau một vài giờ tranh thủ viết lách, những tư tưởng rời rạc được chắp vá thàn những đoạn văn rời rạc một cách đều đặn, và nó hình thành một thế giới về cô, như cách của cuộc sống mỗi ngày đến và tràn ngập ngày tháng của cô.
"Về sớm vậy?", cha cô hỏi với một nụ cười tươi. Đã quá giờ nghỉ một tiếng đồng hồ rồi, và ông đã bắt gặp cái cảnh cô đang cố gắng để trải qua sự yên lặng, xuyên qua cái bãi đỗ xe của văn phòng. Ông không quan tâm đến quang cảnh hàng ngày của ông chỉ gồm hai chiếc Mercedes, một chiếc Volvo, một hiếc Toyota, với hai chiếc Ford Fiesta, mà ông chỉ muốn để ý những vị khách vui vẻ đến và đi khỏi văn phòng. Nhưng đối với Leyla, càng gần đến sự tư do vào ngày thứ sáu, nó đặc biệt rất khó chịu, cô buộc phải xoay lại đi về phía ông khi nghe âm thanh quen thuộc gõ trên cửa sổ.
"Không sớm đâu bố". Cô nhanh chóng nở một nụ cười và nói. " Sáu giờ rồi, và thực tế là bố nợ con một giờ làm ngoài giờ đấy".
Sam cười. Văn phòng của ông rộng lớn, với tấm bảng trong phòng họp không được sử dụng để báo cáo, và cái bàn gỗ gụ hoàn toàn phù hợp với hình ảnh vững chắc và cao lớn của ông. Ông ngồi lại trên chiếc ghế da thuộc rộng rãi, để tay phía sau đầu, và tự nhiên nói:
"Con biết rằng một ngày nào đó nơi này sẽ thuộc về con và Yasmin mà".
Đây là sự bắt đầu quen thuộc, cô cười trong khi cảm nhận được sự lo âu cuộn lên trong dạ dày mình.

BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Tiểu Thuyết] I Can't Think Straight [Edit] - [ Hoàn ]
HumorTác giả: Shamim Sarif Thể loại: Tiểu thuyết - truyện dịch Rate: T - PG 13 Tình trạng: hoàn thành.