Thật là hạnh phúc là Leyla bị lạc lối. Trong sự yên tĩnh của căn phòng cô, nơi mà thỉnh thoảng có tiếng chim hót vang lên, ngồi tại bàn làm việc, đang vướng vào công việc viết lách, ôm lấy một cuộc sống khác, với những con người chưa từng gặp mà cô đã tạo ra. Và cô bị choáng váng vì tiếng la hét của mẹ kêu tên mình vọng lên trên cầu thang.
"Leyla!". Maya gọi, với mộtg giọng thông báo. "Ali sẽ tới đây sớm đó".
Tập trung, Leyla tự nói với bản thân mình. Giữ lấy thời điểm này. Chỉ một vài giây nữa thôi, cô viết một cách tuyệt vọng, nhưng sự đam mê đã bị phá vỡ. Thở dài, Leyla trượt khỏi cái ghế của mình và đi xuống nhà. Cô di chuyển lặng lẽ, nhẹ nhàng trên đôi chân mình, như thể vào nhà bếp một cách kín đáo có thể giúp cô thanh thản với cuộc sống thực tế này. Nhưng Maya đã chờ sẵn ở cửa, vẫy cái muỗng bằng gỗ.
"Mẹ không hiểu tại sao Ali lại không thể ăn với chúng ta trước chứ".
Leyla liếc mắt trao đổi với Yasmin em gái cô, người đang nhướng một cái lông mày lên mỉa mai, ngay cả khi đang cắt rau diếp.
"Ảnh đã đặt sân tennis rồi mẹ. Với hai người bạn của ảnh nữa".
"Vào lúc một giờ trưa hả? Là giờ ăn trưa mà."
"Chỉ trong múi giờ ở Surburban thôi mẹ". Yasmin giúp cô giải thích. "Con nghĩ London đi trước chúng ta hai tiếng".
Maya cáu kỉnh lắc đầu. Dành ra hơn hai mươi năm của cuộc đời để nuôi lớn những cô con gái này và bây giờ tất cả những gì bà nhận lại được là thái độ này đây.
"Nhân tiện con đang làm salad loại nào vậy?" bà hỏi đưa con gái út với vẻ cáo buộc, để phòng hờ bất cứ trường hợp nào có thể xảy ra ngay tức thì.
"Salad Hi Lạp". Yasmin điềm tĩnh trả lời. Cô bắt đầu rải dầu ô liu.
"Hình như là salad Ấn Độ chưa đủ tốt hay sao ấy".
Yasmin cười lớn. "Cái gì là salad Ấn Độ? Rau diếp ba tuần tuổi và những quả ớt ư?"
Leyla bật cười nhưng Maya lại tức giận. "Hai đứa quá quan tâm đến những nền văn hóa khác. London! Hi Lạp! Còn di sản riêng của mình đâu? Có bao giờ hai đứa nghĩ tới nó chưa? Ấn Độ là một trong những nền văn hóa phong phú nhất thế giới đó!".
"Con mừng vì mẹ nói thế bởi vì con đang nghĩ đến việc sẽ trải qua sáu tháng ở đó". Yasmin đáp, búng những hạt ô liu vào bồn rửa chén, nơi mà chúng đáp xuống thành một vòng tròn. Cô dừng lại trước khi đánh cú cuối cùng. "Du lịch bụi".
Nó quá rõ ràng với Maya trong giây phút này, rằng hai đứa con gái của bà có định muốn bà xuống mồ sớm mà. Bà đọc báo, xem tin tức, và bà biết du lịch bụi chỉ có ba điều theo trình tự là — bị buộc đi bộ đường dài, bị hãm hiếp, và bị giết. Vấn đề vệ sinh cũng quan trong nhất trong tâm trí bà, nhưng bà cho rằng nếu bạn đang đâm đầu vào để trở thành một xác chết đẫm máu, thì ít ra cũng phải có bộ đồ lót sạch sẽ. Bà có thể cảm nhận được một sợi tóc khác đang bị bạc khi bà nghĩ về điều đó, sợi tóc ở trước đầu bà, nơi dễ nhìn thấy nhất. Bà quyết định bây giờ sẽ phớt lờ Yasmin, sau đó bà sẽ nói với Sam và bảo đảm rằng ông phải ngăn cấm bất kì hình thức du lịch bụi nào. Ở Ấn Độ, và tất cả mọi nơi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Tiểu Thuyết] I Can't Think Straight [Edit] - [ Hoàn ]
MizahTác giả: Shamim Sarif Thể loại: Tiểu thuyết - truyện dịch Rate: T - PG 13 Tình trạng: hoàn thành.