Tôi ngồi trong phòng khách, trên tay tiếp tục vẫn là tô bỏng ngô vẫn còn đang ăn dang dở khi nãy. Bên cạnh tôi lúc này là mẹ, người vẫn luôn cố tỏ ra bình thường trong khi có lẽ bà không hề như những gì bà đang cố thể hiện ra chút nào cả. Những gì còn lại trong đầu tôi bây giờ là giọng nói giận dữ của bố và gương mặt bất ngờ của mẹ khi nhìn thấy chúng tôi đang đùa giỡn với nhau trên ghế sofa.
Haruto chỉ kịp kéo tôi vốn đang cả gương mặt đỏ bừng, hai mắt cũng ươn ướt do cười quá nhiều khỏi ghế sofa, giúp tôi chỉnh lại mái tóc nâu hơi rối và bộ pyjama đáng yêu hơi xộch xệch một chút trước khi bị bố túm đi, kéo thẳng lên tầng trên. Tôi bị bỏ lại phòng khách, mặt nghệch hết cả ra đến tận khi mẹ đến gần kéo tôi ngồi xuống ghế. Mẹ vuốt lại mái tóc hơi rối của tôi, đôi tay bà dừng lại ở hai gò má vẫn còn hơi ửng đỏ nhưng bà không tặng cho tôi một nụ hôn gặp mặt như thường lệ. Đến đứa ngốc như tôi cũng đã bắt đầu cảm nhận được sự bất thường trong cách cư xử của bố mẹ.
Bình thường tôi và Haruto vẫn luôn đùa giỡn với nhau như thế này kia mà, tại sao lần này bố mẹ lại có phản ứng kỳ lạ như vậy chứ?
Đến giờ nghĩ lại, tôi mới chợt nhận ra là từ góc nhìn qua cửa sổ garage và cửa phòng khách, trông tôi và Haruto không giống đang đơn thuần chỉ cù nhau và đùa giỡn như tôi đã nghĩ....
Sau 30 phút, bố cuối cùng cũng xuống, nhưng Haruto thì không. Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng vẫn đang tức giận nhưng lại cố tỏ vẻ bình thường và mỉm cười với tôi của bố, câu hỏi 'Haruto đâu rồi?' chưa kịp chạm đến môi tôi đã bị nuốt xuống. Lúc này tôi không nên hỏi thì hơn, chưa bao giờ tôi thấy bố kỳ lạ như hôm nay...
Bố nhìn mẹ rồi khẽ thở dài, mẹ cũng không nói gì, xoa đầu rồi hôn tôi trước khi chúc tôi ngủ ngon và theo bố về phòng.
Còn một mình trong phòng khách, tôi cứ vô thức bỏ bỏng rang vào miệng mà chẳng hề quan tâm đến việc chúng đã mềm ỉu đến nhạt tuếch cả rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mới 30 phút trước tôi vẫn đang cùng Haruto xem phim và đùa giỡn rất vui vẻ, và rồi bố mẹ trở về đột xuất, không khí trong nhà đặc quánh lại tựa như bên trong một máy nén khí vậy.
Tắt vội TV trước mặt, tôi chạy lên phòng Haruto, liên tục gọi cửa muốn hỏi nó xem vừa rồi bố và nó đã nói những gì mà bố lại trông tức giận như vậy. Tôi đứng bên ngoài gõ đến đỏ cả tay nhưng vẫn không thấy nó đáp lại. Mất kiên nhẫn, tôi toan vặn nắm cửa để vào trong thì thấy cửa đã khóa mất rồi.
Haruto chưa bao giờ khóa cửa, nó luôn đảm bảo rằng chỉ cần tôi tìm thì sẽ gặp được nó bất cứ lúc nào. Vậy mà giờ đây, cánh cửa vốn luôn chào đón tôi đột nhiên bị khóa lại, trong lòng tôi chưng hửng đôi chút như vừa mới bước hụt một bậc cầu thang vậy. Đang lúc tôi còn đang đứng ngây người trước cánh cửa màu trắng với chi chít các sticker đáng yêu do tôi tự tay dán lên trong sự bất lực của Haruto thì giọng nói trầm trầm từ sau cánh cửa ấy vang lên
"T/b, về phòng ngủ đi, muộn rồi"
Tôi đã trông chờ là nó sẽ nói rằng 'Tôi đang thay đồ, chờ chút sẽ mở cửa ngay', nhưng câu trả lời nhận được lại hoàn toàn khác hẳn. Haruto của thường ngày sẽ mở cửa và tự tay đẩy tôi về phòng, đích thân giúp tôi chỉnh chăn và sẽ chỉ tắt đèn rời đi khi tôi đã bắt đầu lim dim trong giấc ngủ. Haruto đêm nay lại bỏ mặt tôi một mình ở ngoài phòng nó, đối diện với cánh của bị khóa trái. Giọng nói ban nãy của nó cũng rất trầm, dù cho bình thường vốn đã thế, nhưng chưa bao giờ sự trầm ấm ấy lại bị mệt mỏi thế chỗ như hôm nay
BẠN ĐANG ĐỌC
||Chuyển ver|| Watanabe Haruto-Younger Brother
Fanfictiontruyện là chuyển ver và đã có sự cho phép của tác giả!! highest ranking: #3 treasure 11/6/2022; #1 treasure 12/6/2022; #1 haruto 12/6/2022 ver gốc: https://www.wattpad.com/story/201394776-%E3%80%96-jaemin-%C3%97-you-%E3%80%97-younger-%F0%9D%94%B9%F0...