23

393 36 7
                                    

Sau khi bữa tối kết thúc, ông ngoại giục bố mẹ đưa tôi về sớm mà nghỉ ngơi, dù gì tôi cũng mới vừa xuất viện không lâu. Tôi suốt đoạn đường đi ra xe của bố cứ kiên quyết nắm thật tay Haruto, không rời ra một khắc nào. Kể cả khi Junghwan chào tôi trước khi lên xe về, tôi cũng vẫn dính cứng lấy Haruto, mặc kệ cậu ấy xoa đầu tôi trước ánh nhìn chằm chằm của nó.

Tôi kéo Haruto ngồi vào ghế sau, bố mẹ không lên tiếng, Haruto cũng không có ý định buông tôi ra. Nó kéo tôi nằm lên đùi mình, bảo tôi ngủ một chút đi, khi về đến nhà sẽ gọi tôi dậy. Ngoài mặt thì tôi ậm ừ, nhắm mắt tận hưởng cái xoa đầu nhè nhẹ từ nó, tuy nhiên tôi cố giữ cho bản thân thật tỉnh táo. Bởi tôi sợ rằng Haruto sẽ nhân lúc tôi ngủ mà trốn đi mất, tựa như bốn năm trước vậy.

Không khí trong xe tuy im lặng, song lại chẳng hề nặng nề hay lúng túng chút nào. Bố mẹ đôi lúc cùng nhau trò chuyện về việc ở cơ quan, Haruto thôi không xoa đầu tôi nữa mà chuyển sang nắm lấy tay tôi. Đến giờ tôi mới cảm nhận rõ hơn, tay nó giờ đây dường như còn to lớn và ấm áp hơn năm ấy. Bàn tay mũm mĩm của tôi lọt thỏm trong hơi ấm dịu dàng của nó, ấm đến tận tâm can.

Khi xe dừng ở cổng, tôi dù vẫn tỉnh táo nhưng lại cứ duy trì nhắm mắt, trong lòng thầm mong sẽ được Haruto bế lên phòng. Và nó chẳng hề làm tôi thất vọng chút nào. Haruto dùng áo khoác của nó bọc tôi lại, cẩn thận ra khỏi cửa để đầu tôi không va vào trần xe, từng động tác của nó đều tràn ngập nâng niu, trân quý. Tôi nghe tiếng bố mẹ xì xầm gì đó sau lưng, nhưng cơn buồn ngủ lởn vởn quanh đầu khiến tôi chẳng cách nào tập trung nghe ngóng được.

Đến lúc cảm giác êm ái ập đến sau lưng thì tôi cũng bỏ cuộc, chẳng cách nào giữ cho bản thân tỉnh táo được nữa. Giữa những lúc chẳng rõ tỉnh hay mơ, tôi thấy Haruto ngồi bên mép giường, ánh mắt nó nhìn tôi tựa như nó đang cố thu hết mọi hình ảnh của tôi vào trí nhớ. Xa cách như vậy, nhớ nhung không chỉ làm phiền mỗi mình tôi, mà thứ đó cũng dày vò Haruto đến bơ phờ.

Trước khi rời đi, Haruto giúp tôi điều chỉnh nhiệt độ điều hoà, tém chăn cẩn thận, còn chu đáo chèn gối và gấu bông xung quanh vì sợ tôi nết ngủ xấu sẽ lăn luôn xuống đất mất. Nó hôn nhẹ lên trán tôi, thầm thì lời chúc ngủ ngon rồi khẽ đóng cửa phòng rời đi.

Vừa xuống đến tầng 1, Haruto đã nhìn thấy bố mẹ tôi ngồi ở sofa, hai khuôn mặt chỉ mới 4 năm không gặp đã hằn nhiều thêm những dấu vết của thời gian và nỗi lo không tên. Mẹ thấy Haruto đứng ở chân cầu thang, lật đật ngồi thẳng dậy, kêu nó mau đến ngồi cùng bố mẹ.

Ba người đối diện nhau, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại vì e dè mà chẳng dám cất lời. Bố lặng thầm quan sát Watanabe Haruto trước mặt ông, một Watanabe Haruto hoàn toàn trưởng thành và mạnh mẽ. Hôm nay, nó ngồi trước mặt bố mẹ, các bác, và thậm chí là cả ông bà ngoại, nhưng không hề mảy may có một tia sợ hãi hay khiêm nhường nào.

Không phải Haruto tỏ vẻ hay hống hách, đơn giản là nó dám thẳng lưng, mắt đối mắt trò truyện cùng tất cả mọi người. Không còn chút e dè, không còn sự phục tùng của Haruto của năm xưa. Nó quay về đây, là một Watanabe Haruto hoàn toàn độc lập và kiêm cường, thẳng thắn đối mặt cùng mọi chuyện

||Chuyển ver|| Watanabe Haruto-Younger BrotherNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ