Vương Nguyên gối đâu lên đùi bà, khóc một hồi lâu mới bắt đầu yên tĩnh lại, hỏi Diệp Lộ,"Mẹ, mẹ có trách con không?"
Diệp Lộ vuốt tóc cậu,
"Trách, đương nhiên trách, là con trai, không suy nghĩ cho chín chắn trước khi bắt đầu một mối quan hệ, bây giờ thì khóc lóc thế này, không trách sao được?"
"Con yêu anh ấy, ngay từ lần đầu gặp nhau bốn năm trước, mới chỉ biết tên nhau, con đã thích anh ấy rồi."
Diệp Lộ hỏi cậu,
"Nó đối xử với con tốt không?"
Vương Nguyên nhỏ giọng trả lời, như đang thì thầm với chính mình,
"Tốt, tốt nhất."
Diệp Lộ thở dài, "Đúng là con mình lớn lên đều không giữ được."
Vương Nguyên nghĩ đến cái thai trong bụng, lại rơi nước mắt, ngẩng đầu nhìn bà,"Nhưng mẹ à, con của con không thể để cho người khác nuôi được."
Diệp Lộ vỗ về cậu,
"Sẽ không ai bắt ép con hết."
Diệp Lộ ngồi trong phòng cùng cậu thêm một lát rồi ra ngoài.
Vương Nguyên nằm trên giường, cảm thấy mọi thứ đều bế tắc.Không ngờ ông nội sẽ làm thật.
Cũng đúng, hai người làm ra chuyện nghịch thiên như thế, ông nội đã cố gắng kìm nén cảm xúc rồi.
Đang ôm gối ngẩn người thì điện thoại rung lên. Vương Nguyên bắt máy.
"Alo?"
"Em ăn chưa?"
Cậu nghe thấy giọng anh, cảm giác tủi thân lại trào lên, sụt sùi,
"Rồi ạ."
Vương Tuấn Khải khẽ cười, giọng anh vẫn luôn trầm thấp, ấm áp như thế, nhẹ nhàng rót vào tai cậu, chảy thẳng vào tim, khảm sâu vào trí nhớ,
"Nhớ đừng bỏ bữa nhé, cũng đừng khóc."
Vương Nguyên vô thức đưa ngón trỏ vẽ vẽ lên ga giường, hỏi anh,
"Anh thì sao? Ăn gì chưa?"
"Ăn rồi."
Anh vừa nói xong, cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Vương Nguyên đột nhiên nhớ tới lời ông nội nói ban nãy, kể cho anh,
"Làm sao bây giờ, em tỏ thái độ như thế, ông nội sẽ không tức giận mà làm thật chứ?"
Bên kia phát ra tiếng cười,
"Em ngốc thế, mọi người cần thời gian để chấp nhận chuyện này, đừng nghĩ nhiều."
"Lúc trước anh có đọc một bài viết trên mạng, trong lúc mang thai, nếu người mẹ thường xuyên buồn bã thì đứa bé sinh ra cũng sẽ buồn phiền. Nên em vì Tiểu Nhạc mà cười thật nhiều nhé, con của chúng ta sau này lớn lên sẽ thành mặt trời nhỏ."
Vương Nguyên phì cười, "Anh mới là đồ ngốc, còn chưa biết là con trai hay con gái đã đặt tên rồi."
"Anh đã nghĩ từ mấy năm trước rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
KHẢI NGUYÊN
FanfictionChuyện tình yêu giữa hai con người cùng chung họ được xem như chú cháu nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài còn ẩn sâu bên trong chỉ có hai người trong cuộc hiểu rõ. Trích đoạn ngắn: Một ngày nọ, trong phòng ngủ lâu đài Vương gia, ánh đèn tường màu vàng nhạt...