Chương 31:Bảo bảo

430 8 0
                                    


Tối đó, Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên về nhà.

Xe dừng trước cổng, Vương Nguyên lưu luyến hôn anh một lát, có ý định bảo anh ở lại một hôm.

Vương Tuấn Khải véo má cậu,

"Vào ngủ đi, anh phải về, đây đâu còn là nhà anh nữa."

Vương Nguyên cắn ngón tay anh, "Anh là người dễ thoả mãn như vậy sao?"

Vương Tuấn Khải chọc chọc ngón tay vào lưỡi cậu, nhẹ quấy, mặc kệ cậu né tránh,

"Sau này sinh con rồi, anh sẽ dạy em cách thoả mãn anh."

Vương Nguyên vốn định trêu anh, cuối cùng bị anh chọc lại đến đỏ mặt, mở cửa xe vào nhà.

Vương Noãn đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thấy cảnh này, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn.

Cuối cùng thở dài một tiếng.

Biết thế từ đầu đã chẳng mắng miếc làm gì.

_____________

Sau hơn một tuần nằm viện, ông cụ Vương cũng được về nhà.

Tối nay Diệp Lộ gọi điện cho Vương Tuấn Khải, gọi anh về nhà ăn cơm một bữa.

Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên anh đồng ý.

Lúc anh trở về, mọi người đã ngồi vào bàn ăn, mọi thứ thịnh soạn.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh ho khẽ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.

Mọi người bắt đầu rôm rả dùng bữa, mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, tính Vương Tuấn Khải không bao giờ câu nệ đối với người anh thân thiết, nên rất nhanh đã hoà vào câu chuyện của mọi người.

Chiếc bụng nhỏ của Vương Nguyên ngày nào giờ đã đội lên khỏi lớp áo rồi, người ngoài nhìn qua một cái là biết ngay cậu mang bầu.

Vì lo lắng cho cậu nên công việc dọn dẹp sau bữa tối đều một tay Vương Mạn làm.

Con bé đã biết quan hệ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nên cũng ngại, không dám tỏ thái độ nhiều.

Vương Tuấn Khải ăn xong liền lên phòng chơi cờ cùng ông nội, hai người đã lâu không chơi cùng nhau rồi.

Khoảng chín giờ hơn, đến giờ ông cụ đi ngủ, anh mới ra về.

Đứng ở cầu thang tầng hai, do dự một chút rồi đi thẳng lên tầng ba, đến căn phòng cuối hành lang, gõ cửa, không ai trả lời, anh mở cửa, nhìn qua một lượt.

Trống không.

Mày cau lại, giờ này chưa ngủ còn đi đâu?

Vương Nguyên dạo này rất hay ngẩn người, phần lớn thời gian rảnh rỗi ở nhà cậu đều dành ra để ngẩn người, nghĩ thật nhiều cuối cùng chẳng nhớ nổi mình đã nghĩ gì.

Giống như bây giờ, quyển sách dày cộp đặt trên đùi còn đang đọc dở, còn người thì tâm trí đã bay ra ngoài cửa sổ rồi.

Đột nhiên một đôi chân dài từ sau ghế sofa nhảy lên, kẹp chặt lấy hai chân cậu.

Vương Tuấn Khải để cậu ngồi giữa đùi mình, há miệng cắn vào má cậu một cái. Vương Nguyên kêu đau, xuýt xoa.

Vương Tuấn Khải khẽ liếm vết răng mình vừa lưu lại, thở vào tai cậu,

"Sao còn chưa ngủ?"

Cậu ảo não, "Ban ngày em đã ngủ nhiều lắm rồi, em cũng đâu phải heo, suốt ngày quanh quẩn ở nhà, không có việc gì làm lại lăn ra ngủ, chán lắm."

Hiếm khi được nghe cậu than thở, Vương Tuấn Khải chăm chú lắng nghe, ý cười trong đôi mắt ngày càng đậm, vòng tay anh càng siết chặt hơn,

"Vậy thì ngày mai anh dẫn em đi chơi nhé?"

Vương Nguyên phản ứng ngay lập tức, quay đầu nhìn để xác nhận anh không nói dối,

"Thật chứ?"

Nhưng lại rất nhanh đã buồn rầu, cụp mắt,

"Chắc không được đâu, em không thể ra ngoài."

Vương Tuấn Khải nhướng mày, "Tại sao?"

"Nếu xui xẻo gặp phải phóng viên, họ chụp lại ảnh con thị trưởng Vương vác bụng bầu ra ngoài, khi đó chẳng phải lớn chuyện hay sao?"

Vương Tuấn Khải vuốt bụng cậu, tròn xoe, hơi cứng,

"Đây là con của Vương Tuấn Khải, có gì phải sợ."

Vương Nguyên giận dỗi, xoay người đi,

"Anh đừng như thế nữa."

Vương Tuấn Khải hôn vụn lên vai cậu,

"Ngoan chút đi, mai chúng ta đi ngoại thành, giờ ngủ sớm, mai anh đến đón, được không?"

Vương Nguyên hơi do dự, cuối cùng vẫn đồng ý.

KHẢI NGUYÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ