Bên Jungkook, cậu đang ngồi lặng thinh trong phòng giam liền nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa từ bên ngoài. Dù chưa biết là ai nhưng cậu đã giương đôi mắt phòng thủ. Biết đâu họ định đem cậu đi tra tấn hoặc quẳng một nơi nào đó cũng nên. Cũng phải thôi, vì cậu hết giá trị lợi dụng rồi mà, anh cũng chẳng thèm đoái hoài đến cậu đâu.
Cánh cửa mở ra. Là Ama. Bà bước vào vẫn cái tướng oai hùng của một thủ lĩnh. Nhưng Jungkook lại không hề e sợ. Hay đúng hơn là cậu giấu e sợ vào trong để đối mặt với bà. Ánh mắt ấy khiến bà dừng lại đôi chút rồi bà ngồi khụy một gối trước mặt cậu. Đôi mắt bà cũng không lấy một chút yếu mềm mà người phụ nữ ở độ tuổi như bà nên có. Bà cất lời:
- Cậu không sợ?
Jungkook khựng lại vì câu hỏi lệch hướng ấy. Không đợi câu trả lời, bà đứng lên, vừa quay người bước vừa đưa ra yêu cầu:
- Theo tôi.
Jungkook không hiểu gì nhưng cũng im lặng bước theo bà.
Ama dẫn cậu vào trong một căn phòng khá ngăn nắp và sáng sủa. Có vẻ đây là phòng làm việc của bà ấy. Bà ngồi trước một chiếc bàn với một đống giấy tờ rải rác và mời cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện cách đó tầm 3 mét. Cậu lẳng lặng làm theo.
Bà bắt đầu cuộc trò chuyện trong lúc sắp xếp đống giấy tờ trên bàn:
- Xin lỗi nhé, những quân sĩ ở đây hơi thô bạo. Những người vi phạm tuỳ theo lỗi mà bị phạt như vậy đấy. – Bà vừa sắp xếp xong - Rồi, vậy... Cậu vì sao lại bị đưa đến đây?
Có thể nhìn thấy sự khó hiểu thoáng qua trong cái nhìn của cậu nhưng cậu cũng nhanh chóng trả lời. Cậu kể cho bà mọi chuyện từ việc trở thành kẻ tội phạm trong một đêm như thế nào cho đến lúc được anh đem về và đưa ra cái đề nghị vớ vẩn mà cậu không muốn thực hiện. Nhưng tuyệt nhiên cậu không kể về chuyện cậu với anh đã quan hệ hay những cảm xúc, suy nghĩ của bản thân đã trải qua cùng anh.
Ama gật gù rồi hỏi tiếp:
- Cậu...với Jimin, có gì không?
- Bà muốn nói về vấn đề gì? - Cậu không hiểu điều Ama muốn nói.
- Đối với Jimin, cậu có chút rung động nào không?
Jungkook hơi bất ngờ:
- Ý bà là tình cảm yêu đương?
Bà gật đầu, mắt như chim ưng nhìn chằm vào cậu.
Cậu cúi đầu, có phần lúng túng. Cậu không trực tiếp trả lời mà hỏi lại:
- Tại sao bà lại hỏi tôi câu đó?
Bà không mấy giận dữ như cậu nghĩ, trái lại còn rất bình thản đáp:
- Dám gọi Jimin là tên khốn, không được mấy người đâu. - Bà mỉm cười có vẻ hài lòng với điều mình nói - Vả lại tôi nghe trong cách gọi cái từ tên khốn ấy, không phải là kẻ thù gọi kẻ thù mà giống một người bị lừa dối trong tình yêu gọi thằng người yêu chết tiệt nào đấy.
Khóe môi bà khẽ nhếch lên khi nhìn thấy biểu hiện ngơ ngác của cậu. Cậu nhớ lại lúc bản thân đứng giữa thanh thiên bạch nhật mà hét thật lớn chửi tên lạnh băng kia, giờ lại nghe lời bình luận của Ama khiến cậu đỏ ửng mặt, không giấu nổi sự xấu hổ mà đưa một tay lên che mặt mình. Ama thích thú, tiếp lời:
- Biểu hiện ấy tức là tôi không nói sai, đúng chứ?
Cậu bắt đầu lắp bắp:
- Tôi...tôi...chỉ là...
Ama cất tiếng cười rời rạc nhưng vẫn có thể cảm thấy sự đắc chí của bà trong điệu cười ấy. Bà buông thả, ngồi nghiêng người qua một bên, giọng nói trở nên thoải mái hẳn:
- Được rồi, ta cũng không muốn làm khó cậu. Không cần căng thẳng thế.
Jungkook thấy vậy cũng giảm được phần nào áp lực, nói chuyện cũng tự nhiên hơn:
- Không chỉ vì tôi làm, ừm, cái hành động ngốc nghếch ấy mà bà hỏi vậy, đúng không?
Khuôn mặt bà lúc này trở nên có phần ma mị và tràn đầy phấn khởi, khóe môi nhếch lên:
- Quả là người Jimin nhìn trúng, rất nhạy bén!
Bà đặt hai bàn tay xuống bàn. Tuy gương mặt vẫn rất nhẹ nhàng nhưng trong giọng nói lại có phần nghiêm túc:
- Trước khi trả lời câu hỏi ấy, tôi muốn chúng ta thành thật với nhau một chút.
Jungkook thấy thế liền đổi mắt, ngay lập tức trở nên đanh thép vì cậu biết có điều gì đó ở cậu khiến người Ama này tò mò đến thế. Không biết liệu rằng Ama muốn biết những gì và muốn hỏi những gì, nhưng chắc chắn nó không hề đơn giản.
Bắt gặp ánh mắt ấy, Ama biết Jungkook đã sẵn sàng cho những điều sắp tới. Bà nói:
- Cũng không có gì quá khó khăn đâu, cứ việc thả lỏng.
Bà đứng dậy, hai bàn tay chống xuống bàn.
- Luật chơi rất đơn giản. Cậu kể cho tôi một sự thật về cậu. Tôi sẽ kể cho cậu một sự thật về Jimin. Sao nào? Hứng thú chứ?
Nghe thấy vậy, đôi mắt cậu dựng đứng, nhìn không chớp về phía Ama như muốn chắc chắn những gì mình vừa nghe thấy không phải là tưởng tượng. Thật sự người Ama này rất biết cách đánh vào tâm lý người khác. Bà nhìn thấy điều người khác muốn và tận dụng nó như một công cụ để đạt được điều bà muốn. Quả không tồi. Cậu tấm tắc cảm thán trong lòng.
Đúng là những sự thật về anh luôn là điều khiến cậu bận tâm nhưng lại chẳng có lấy một ai giải đáp cả. Nay Ama đưa ra lời đề nghị này thì có khác gì cá vớ được nước, giúp cậu thoát khỏi những tâm tư quấy nhiễu trí óc bấy lâu. Nhưng tại sao Ama lại muốn biết về cậu? Cậu có sức hút gì khiến Ama quan tâm đến vậy?
Tuy có chút dè chừng nhưng sau một hồi suy tính, cậu vẫn chấp nhận chơi ván cờ này của Ama. Ama gật gù tỏ vẻ hài lòng, đưa tay về phía cậu.
- Vậy ta nhường cho cậu chơi trước. Cậu muốn biết điều gì về Jimin nào?
BẠN ĐANG ĐỌC
Jikook | Bản Án Oan Kết Duyên (Phần 1)
FanfictionPark Jimin x Jeon Jungkook author: Yuna "Đừng bắt em trở nên mạnh mẽ giữa khoảng tối nhưng lại yếu đuối trước ánh sáng." "Đúng là em đã bị vu oan." "Vậy tại sao không thể để em đi?" "Nếu thế thì tội danh cướp lấy trái tim anh, ai sẽ là người gánh?"