CHƯƠNG 724: Cậu là một nhỏ mập tinh mắt

4.2K 392 41
                                    

Edit: Bao/ Beta: PDRDTR

Bản mặt sững sờ của nhỏ mập Nam Tầm dường như được lòng Cung Thần, cậu lại bật cười. Nhưng lần này ánh mắt toàn vẻ giễu cợt, dù mặt mày vẫn xán lạn.

"Bị dọa rồi à? Đùa xíu thôi chứ sao tớ dám xúi cậu làm chuyện đáng sợ như vậy?"

Nam Tầm: ...

Nam Tầm quẳng cho cậu một ánh nhìn đầy ẩn ý rồi tiếp tục đọc sách. Cô không cho rằng Cung Thần nói giỡn, cậu ta có vẻ hưng phấn khi nói câu đó lắm cơ mà.

Cung Thần thấy cô không đáp lời cũng chẳng nhìn mình hoài nữa thì nhướng mày cười cười, quay ra làm việc riêng.

Đúng lúc này, Nam Tầm thình lình bật ra một câu không đầu không đuôi: "Là miệng." Lặng một chút rồi chốt chắc nịch: "Miệng con mãng xà ngoác rộng."

Tay Cung Thần đang cầm bút chợt khựng lại, nghiêng đầu sang, nét cười chưa phai hẳn, nheo mắt đánh giá nhỏ mập.

Nam Tầm cảm giác ánh mắt cậu lúc này rất giống lúc quan sát cái bàn, như thể đang phán xét xem trên bàn có vết bẩn nào không. Thật sự làm người ta khó chịu.

"Cậu vừa nói gì?" Cung Thần cười rộ lên khiến hình xăm trên mặt cũng dịu đi, tựa như bức tranh tuyệt đẹp bị ai đó nghịch ngợm vẽ lên, chỉ cần lau là sạch.

Song, Nam Tầm rất rõ, đây không phải tranh, cũng chẳng phải muốn lau là lau được.

Xăm hình hoặc thủ công hoặc bằng kim máy đưa thuốc màu vào da. Bằng máy còn đỡ, nếu dùng cách truyền thống, nghệ nhân xăm hình phải chọc từng nhát từng nhát cho đến khi hoàn thiện tác phẩm. Quá trình càng lâu càng đau đớn.

Đau cực kỳ.

Cung Thần cười xem Nam Tầm. Nam Tầm lại không nhìn cậu mà chỉ chỉ má phải mình, thì thầm: "Tớ nhìn ra rồi, đây là miệng một con mãng xà đang há to, cho dù răng nanh nó bị dây leo rậm rạp quấn quanh, lưỡi mọc đầy hoa tươi và miệng bị lấp đầy bởi đá quý. Trên đống đá quý còn cắm một thanh bảo kiếm sắc bén, phía sau thanh kiếm là một cánh cửa tráng lệ, có thể đó là cánh cửa tiền tài danh vọng. Cơ mà cánh cửa này thông xuống bụng rắn, nghĩa là thông đến tử vong..."

Nam Tầm nói một câu, nụ cười bên miệng Cung Thần liền nhạt đi một chút. Cho đến cuối cùng, hai mắt cậu đã thành hai động tối đen kịt. Mãi khi hơi hơi ngả đầu, ánh nắng hắt vào mới phản xạ chút, không còn ảm đạm chết chóc như vừa rồi.

Cung Thần cong môi: "Cậu là... Một nhỏ mập tinh mắt."

Nam Tầm không cầm được lườm: "Tớ ghét nhất bị gọi là nhỏ mập."

Cứ đối diện với Nam Tầm là bao nhiêu phong độ, lịch lãm của Cung Thần đều ném cho chó ăn. Cậu nói: "Ai chẳng gọi cậu thế, chẳng qua bọn họ gọi trong lòng, còn tớ kêu thành tiếng. Đây là sự thật, đúng không?"

Nam Tầm ha hả: "Có cụm từ gọi là phép lịch sự, đôi khi sự thật nên để trong lòng thôi."

Cung Thần gật gù: "Đã hiểu, cậu thích lừa mình dối người. Thế nếu tớ gọi người đẹp, cậu có vui hơn chút nào không?"

[Edit-P3] Mau Xuyên: Vai ác lại hắc hóa - LBMĐ (Thế giới 12-15)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ