Tâm Hoa Triều giờ như tro tàn, nói: "Ta rốt cuộc phải bán mình trong bao nhiêu năm mới trả đủ món nợ khổng lồ này đây."
Văn Kính Ngữ liếc xéo cậu, Tiêu Tử Kha đứng cạnh đưa tay lên tính, nói: "Bao nhiêu năm hử? Cho là một đêm đáng ngàn vàng đi, vậy là non nửa bốn trăm năm."
Hoa Triều: "..."
Tiêu Tử Kha vỗ vỗ vai cậu an ủi: "Chỉ có bốn trăm năm thôi mà, đừng tỏ ra đau khổ như vậy."
Hoa Triều chỉ vào mình như không thể tin được, trợn to hai mắt: "Bốn trăm năm, ta liệu phải sống bao nhiêu kiếp mới có thể sống đủ bốn trăm năm!"
"Văn công tử, ngài có thể ra cho ta một cái giá hữu nghị hơn được không?"
Văn Kính Ngữ ngồi trong suối nước nóng từ tốn đứng dậy, Hoa Triều chân chó lẹ tay cầm tấm vải lụa cạnh ao lên, nhanh chân chạy lại lau nước trên người cho Văn Kính Ngữ.
Giữa màn hơi nước lượn lờ của suối nước nóng, cơ thể Văn Kính Ngữ nom càng thêm tái nhợt, tay chân tràn đầy sức mạnh của thanh niên trưởng thành, dù có hơi gầy một chút nhưng Hoa Triều có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong cơ thể của y.
Thế giới này lấy bối cảnh tu tiên.
Văn Kính Ngữ nhất định không phải người thường, có thể chính là "số liệu" chủ tuyến chống đỡ thế giới này.
Hoa Triều vén mái tóc dài xõa bung của Văn Kính Ngữ lên, nhìn thấy một vết sẹo đỏ sậm như máu dọc theo sống lưng của y mà sợ điếng người, bàn tay đang cầm vải lụa (chà lau) không khỏi dừng lại.
Vết sẹo này sâu vô cùng, kéo dài từ đoạn đầu xương đến đoạn xương cụt, trông rất đáng sợ.
Văn Kính Ngữ thấy động tác cậu khựng lại, thoáng nghiêng đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Hoa Triều nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nhìn thấy vết sẹo trên lưng Văn công tử, trông nó có hơi đáng sợ."
Văn Kính Ngữ khẽ nhướng mày, nhưng không nói gì, khép lại vạt áo tắm rồi bước ra khỏi suối nước, để lại từng vết nước dưới chân.
Bước qua cây cầu ngọc chín khúc, Văn Kính Ngữ ngồi xuống mái đình ở bên hồ.
Tì nữ xinh đẹp ở phía xa đến bên cạnh hầu hạ y mặc y phục, vẫn là y phục màu ánh trăng, nhưng lần này lại phủ thêm một lớp áo choàng tơ lụa màu đen bên ngoài.
Áo choàng dùng chỉ bạc thêu giang sơn nhật nguyệt, lại dùng thêm chỉ vàng thêu từng đốm lửa cháy lan trên đồng hoang, ngọn lửa như có ma tính, dường như muốn thiêu rụi toàn bộ trời đất không chừa gì.
Văn Kính Ngữ phủ y phục trắng như tuyết sương, trên người có ba phần tà khí.
Đột ngột thấy y khoác lên cái áo choàng đen vừa mỹ lệ vừa cao quý như thế này, lại toát ra thần thái vừa ưu nhã xen với lãnh đạm, khuôn mặt cũng trở nên tà khí hơn.
Trời đất ơi vị ca ca này đẹp quá đi mất!
Hoa Triều đột nhiên thấy 'gay' tâm nhộn nhạo.

BẠN ĐANG ĐỌC
[EDITING] TẤT CẢ ĐẠI LÃO ĐỀU ĐÃ BỊ TUI TRA - LỘC DÃ TU TAI
Приключения🥳🤩🥸 Hán Việt: Sở hữu đại lão ngã đô tra quá Tác giả: Lộc Dã Tu Tai Tình trạng: Hoàn thành Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên nhanh , Song tính , Chủ công , Nhẹ nhàng , Cải trang giả dạng , 1v1 Sau khi "tra" xong, tui...