Chương 18

736 64 4
                                    


Thôi Mạch Chu bổ một đao xuống mở ra cánh cửa địa lao, nhìn vết máu loang lổ dưới mặt đất, hắn không khỏi nghĩ rằng Khương Tuế Ngọc có thể đã chịu đủ mọi bất trắc. Hắn mím môi, trái tim muốn vọt lên cổ họng, nóng lòng muốn đi tìm nàng.

Nhưng mà khi hắn xông tới trước phòng giam, thứ đập vào mắt chính là Khương Tuế Ngọc quần áo tả tơi nhuốm đầy máu, đang vật lộn để trói Diễm nương cùng với lính canh ngục lại.

Trong đó có một gã lính canh ngục đang giãy giụa la lối, Khương Tuế Ngọc tùy tiện lấy một món đồ nhét vào miệng gã rồi cảnh cáo: "Ngoan ngoãn chút cho ta!"

Trên mặt đất vương vãi một đống dụng cụ tra tấn dính máu.

Khương Tuế Ngọc mệt lử đến nỗi chân đứng không vững. Nếu không phải thừa dịp hỗn loạn khi bọn họ đang trói nàng lại, nàng âm thầm đập vỡ chén uống nước rồi dùng mảnh vỡ cắt đứt sợi dây thừng đang trói cổ tay mình, thì có lẽ nàng sẽ bị bọn họ tra tấn đến chết.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền từ phía sau truyền đến, nàng quay đầu lại nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thôi Mạch Chu.

Vừa nhìn thấy hắn, Khương Tuế Ngọc vô cùng tức giận, lập tức lấy lại sức lực: "Họ Tống kia, bà đây đang muốn tìm ngươi đấy!"

Trong chớp mắt, Khương Tuế Ngọc giống như một con nghé con tức giận xông về phía hắn, Thôi Mạch Chu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Khương Tuế Ngọc đẩy ngã trên mặt đất, tung nắm đấm, quan trọng là nhắm vào mặt hắn mà đánh.

Lưng va chạm với mặt đất lạnh như băng trở nên đau đớn âm ỉ, Thôi Mạch Chu nhíu mày đỡ lấy nắm tay của nàng.

"Chúng ta phải tính xong món nợ này." Khương Tuế Ngọc đánh hắn, căm phẫn nói.

Khương Tuế Ngọc vốn đã dùng hết sức lực, Thôi Mạch Chu lăn về phía bên phải để dễ dàng đảo ngược tình thế, đè nàng ở phía dưới, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ngươi bình tĩnh một chút, chuyện đó chẳng qua là ta tính kế tạm thời thôi, bây giờ không phải đã quay lại đây cứu ngươi rồi sao?"

Nếu như hôm nay nàng chết, chẳng lẽ chuyện của Kỳ Châu không có cách nào truy rõ ràng mọi chuyện sao?

Hai người họ cứ ngươi một câu ta một câu chửi nhau mà không hề chú ý tới tư thế hiện tại khiến người khác suy nghĩ xa xôi đến nhường nào.

Đám lính canh ngục xem kịch ở một bên đều sợ đến ngây người, nam nữ ở Thượng Kinh đều phóng khoáng như vậy sao?

"Ồ, ngươi tốt bụng như vậy sao? Ta mà thèm tin. Không chừng ngươi lại đang tính kế gì nữa." Khương Tuế Ngọc nhìn thẳng vào hai mắt của hắn.

"..." Đúng là không dễ gạt.

Thôi Mạch Chu nghiêng đầu, chuyển chủ đề: "Đừng nhúc nhích, vết thương của ngươi đang chảy máu kìa."

Lúc này Khương Tuế Ngọc mới chú ý tới một đống vết thương ở trên người của mình, đau đến nhe răng há miệng, gào với hắn: "Ngươi còn đè lên ta nữa, còn không mau đứng lên!"

Cuối cùng cũng chuyển được chủ đề, Thôi Mạch Chu âm thầm thở phào, đỡ nàng đứng lên.

Tiếng binh khí va chạm chém giết ở bên ngoài càng ngày càng gần, ầm ĩ, bọn họ không nên tiếp tục dây dưa ở đây được.

[EDIT]Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu TốtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ