Chương 77: Cưỡng chế đưa đi

452 4 0
                                    

Angus nhìn đèn tín hiệu tắt, khẽ nhíu mày. Hắn đi ra ngoài ban công, chăm chú nhìn thành phố được chiếu sáng trong bóng đêm, lại nhìn lên bầu trời đầy sao rồi mỉm cười.

“Không hổ là Ôn Đình Sơn, sau ngần ấy năm vẫn mạnh như vậy.”

Hắn cười, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ kính sát trần, khuôn mặt không còn vẻ ôn hòa khi đứng trước mặt người khác nữa, ngược lại có chút dữ tợn: “Không sao cả, Ôn Đình Sơn, ta vẫn còn một con át chủ bài mà ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được.”

Gió đêm hiu quạnh, Angus nhìn ánh đèn cách đó không xa, ý cười thâm sâu.

Ngày hôm sau, Tư Viện vừa định ra ngoài đi làm thì thấy một cô gái lạ mặt đang chuẩn bị bấm chuông cửa nhà cô.

“Em là…”

Cô gái trông xinh xắn hoạt bát, đôi mắt to đen láy, nhìn tựa như một chú chim sơn ca hoạt bát: “Em chào chị, em tên là Bách Linh, là hàng xóm mới chuyển tới ạ.”

Cũng tên là Bách Linh, quả thật người cũng như tên.

“Chào em, chị là Tư Viện, rất vui khi em chuyển tới đây.”

Bách Linh cười rộ lên hiện ra má lúm đồng tiền, vừa lanh lợi vừa đáng yêu. Cô ấy lấy một miếng bánh kem đưa cho Tư Viện: “Đây là bánh do em tự làm, hy vọng chị sẽ thích.”

Bánh kem dâu tây màu hồng, một lớp bơ một lớp dâu tây chồng lên nhau, vừa nhìn đã thấy thèm.

Tư Viện muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên của cô ấy, bèn nuốt ngược trở lại: “Được, cảm ơn em nhé, vừa hay chị cũng chưa ăn sáng.”

Bách Linh thấy cô nhận thì cười vui vẻ, nhìn theo cô đi vào thang máy, thấy người đã đi, cô ấy lập tức thu lại nụ cười.

Cô trở lại nhà mình, đi đến cửa phòng nhưng không mở, chỉ đứng đối diện nói vào: “Ta đã gặp cô ấy rồi, trông khá dễ nói chuyện, ta nghĩ cô ấy hẳn là có thể giúp chúng ta.”

Một âm thanh kỳ dị truyền ra từ trong cửa, có chút nghẹn ngào, như thể cổ họng đang bị thiêu đốt, đứt quãng, nói mãi không thành một câu.

Nhưng Bách Linh nghe hiểu, an ủi người trong phòng: “Ngươi đừng sợ, ta nói rồi, nhất định sẽ giúp ngươi khỏi hẳn.”

Tư Viện đến công ty, Ôn Đình Sơn lại không có ở đây. Thấy trong văn phòng mình là người tới đầu tiên, cô liền thoải mái đi pha cà phê, vừa ăn bánh kem vừa uống cà phê chờ làm việc.

Thư ký Trương đi vào rất đúng lúc, Tư Viện thấy anh ta mồ hôi đầy đầu, cười khẽ trêu chọc: “Lần đầu thấy anh vội vội vàng vàng như vậy đấy, không phải là có người đuổi theo đấy chứ?”

Thư ký Trương hơi khựng lại, căng thẳng không ngừng rót nước.

Tư Viện thấy thế, vô cùng kinh ngạc: “Anh không sao chứ?”

Thư ký Trương lắc đầu: “Không có gì, tôi…” Anh ta muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt nhìn Tư Viện đầy rối rắm.

Tư Viện muốn hỏi, anh lại xoay người đi ra khỏi văn phòng, có vẻ không muốn nói gì nữa.

[H] Trang Viên Hoa Hồng TrắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ