Chap 13

106 11 0
                                    

Sáng hôm sau, khi những ria nắng chói chang ngoài cửa chiếu rọi vào mặt, Vũ Tư mới lờ mờ tỉnh giấc. Nhận ra hơi ấm bên cạnh mình đã không còn nưad, Vũ Tư biết Ninh Kha đã đi làm, cô còn để lại giấy note cho nàng

   "Em đi làm trước đây. Đồ ăn đã nấu sẵn rồi, khi chị tỉnh dậy nhớ hâm lại rồi mới ăn đấy nhé!"

   Vũ Tư mỉm cười, Ninh Kha luôn chu đáo như vậy. Còn nữa, nàng chưa bao giờ thất vọng về sự lịch thiệp của Ninh Kha. Từ lúc quen nàng, cô hầu như chưa bao giờ gần gũi quá mức với Vũ Tư nếu như chưa được sự đồng ý của nàng. Hay cả những lúc ngủ chung, Ninh Kha cũng chỉ ôn nhẹ nàng hoặc đặt hờ tay mình lên cánh tay của nàng, tuyệt nhiên không sờ mó chỗ nào khác hay đòi hỏi, đến cả ý định cũng không có. Biết tìm đâu ra một người yêu lịch thiệp như Ninh Kha đây?

   Tâm trạng Vũ Tư hôm nay đặc biệt tốt. Nàng như thói quen ăn sáng xong thì vào phòng tranh, bật một bản nhạc nhẹ nhàng rồi ngồi vẽ, không tiếp xúc nhiều với internet , không ra ngoài nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi vẽ cả ngày chờ Ninh Kha về. Bây giờ đã là giữa tháng 10, sắp vào đông, Vũ Tư phải bắt đầu chú ý đến cái lưng của Ninh Kha mới được. Con người đó, chỉ biết có công việc, chỉ biết quan tâm đến sức khỏe của người khác còn bản thân thì bỏ mặc. Thật hết nói nổi

   Bỗng một ý tưởng chợt lóe trong đầu Vũ Tư, nàng mỉm cười rồi nhanh chóng vẽ lại, sợ sẽ bay đi mất  

_____________________________
_________________

   Ninh Kha như thường lệ đi kiểm tra tình hình sức khỏe của một số bệnh nhân, chiều nay cô có một ca phẫu thuật, có lẽ là không kịp ăn tối với Vũ Tư, lát nữa phải nhắn tin báo lại cho nàng. Sáng sớm nay khi còn chưa kịp thay áo blouse , Ninh Kha đã phải cấp cứu cho một cô gái trẻ với tình trạng khó thở, đau dữ dội ở lòng ngực. Sau khi nhận được kết quả mới biết cô ta bị suy tim. Bệnh này không phải là vô phương cứu chữa, chỉ cần thay tim là được, nhưng vấn đề ở đây là, tim đâu mà thay. Trong lúc cô ta đang hôm mê, người nhà đã khóc lóc in ổi, thoạt nhìn thì là người giàu có, trên tay người đàn ông trung niên là cha cô ấy có đeo chiếc đồng hồ Rolex. Mà khổ nổi là, sự giàu có của họ không có ích trong lúc này, cần phải có người hiến tim. Nhưng theo quan niệm của người Châu Á thì khi người mất đi phải lành lặn, đầy đủ nên số người hiến tặng không nhiều, các bác sĩ thường khuyên người nhà có bệnh nhân chết não hiến tạng nhưng không khả thi. Tình trạng của cô gái đó, e là lành ít giữ nhiều rồi

   Còn một điều nữa, cái cô Tưởng gì đó mới nhập viện hôm qua đâu rôi? Đừng có nói là trốn viện nha! Bây giờ cô ta trốn viện thì chẳng khác nào tự sát chứ!

  -Tại khuôn viên bệnh viện-

  Cô gái có mái tóc đen dài, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đang dạo bước vô hồn. Mắt cô nhìn về nơi xa xăm, đôi môi trái tim trở nên khô khốc. Không biết rằng đã đi bao xa, đi đến đâu, cô cứ tiếp tục đi, vì cuộc đời cô giờ không còn ý nghĩa gì nữa

   "Cô Tưởng!" - Đằng xa có một cô y tá chạy lại. Là Mã Ngọc Linh, Ninh Kha phân phó cho Mã Ngọc Linh chăm sóc bệnh nhân này. Vậy mà quay qua quay lại, cô ta lại chạy đi đâu mất. Ninh Kha mà biết, chắc chắn sẽ mắng Tiểu Mã tới tấp cho coi

Bác Sĩ Khoa Cấp Cứu - ( Ninh Thải Trần )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ