Chap 31

42 4 0
                                    

Đến cuối tuần, Ninh Kha theo lịch hẹn đi gặp đối tượng xem mắt từ Úc trở về, cô tuyệt nhiên không dám hó hé chuyện này với Vũ Tư vì sợ nàng sẽ suy nghĩ nhiều nên viện cớ là đi bệnh viện có việc gấp mặc dù cô còn phép nghỉ. Theo dự định, Ninh Kha sẽ tới chỗ hẹn gặp người đàn ông đó, thú nhận mình đã có người yêu và mong anh ta thông cảm cho sự đường đột của ba mẹ cô, thế là xong, tất cả chỉ trong vòng năm phút. Nhưng hình như mẹ đã đoán được ý định đó của Ninh Kha nên trước khi lên đường, bà đã gọi điện cho cô và nói rằng hãy dành chút thời gian ăn tối, xưng hô cho phải phép, nể mặt anh ta một chút, cô đành phải nghe theo.

Qua lời kể của mẹ, Ninh Kha được biết đối tượng xem mắt của cô tên là Danny - đây là tên thường sử dụng, tên tiếng Trung là Mã Kiến Hào, 32 tuổi, làm cái gì đó cũng lớn lắm ở bên Úc. Đoạn này cô không nghe rõ vì không còn hứng thú nữa nhưng xem ra, anh ta khá là lắm tiền, chưa có người yêu vì mải mê phát triển sự nghiệp.

Ninh Kha lái xe đến chỗ hẹn là một nhà hàng khá sang trọng, đồng hồ điểm đúng bảy giờ tối. Khi cô bước vào thì lập tức có nhân viên nhà hàng tiếp đón, hỏi thông tin và dẫn cô đến bàn đã được đặt trước. Ninh Kha ngỏ ý muốn thanh toán trước cho bữa ăn này thì nhân viên nói với cô là đã có người thanh toán rồi, hơn nữa còn bao trọn một tầng để không gian được yên tĩnh. Ninh Kha thầm nghĩ, đúng là phong cách của giới nhà giàu.

Theo sự hướng dẫn của nhân viên, cô lên tầng cao nhất, khác với không khí ồn ào của những tầng dưới, tầng trên cùng này vô cùng im lặng. Hơn nữa ánh sáng cũng mờ nhạt đi một chút, Ninh Kha không khó để thấy Danny vì chỉ có anh ta ở đây, ngồi ở một cái bàn dài đặt chính giữa, trên bàn còn có ngọn nến đang thắp. Thoạt nhìn, Danny mặc vest màu rượu vang được là phẳng phiu, tóc tai chải gọn gàng, trông rất sang trọng và chỉn chu. Đặc biệt anh ta rất cao, dáng người khá cân đối, ước chừng cô chỉ đứng tới ngực của anh ta thôi. Vừa thấy cô, Danny liền đứng dậy nở nụ cười, rất lịch thiệp kéo ghế cho cô ngồi.

"Anh là Danny ?" - Ninh Kha hỏi lại lần nữa để xác định thân phận

"Đúng vậy, còn em là Ninh Kha?"

"Vâng"

Anh ta lấy ra bó hoa giấu sau lưng, đưa đến trước mặt cô

"Đây là..."

"Em hãy xem như đây là quà gặp mặt"

"Tôi..à em..em cảm ơn"

Ninh Kha ngại ngùng nhận lấy bó hoa, là hoa hồng. Nhìn nó, cô mới nhận ra khắp tầng nhà đều rải đầy cánh hoa hồng, mang hương thơm nồng nàn, còn có tiếng nhạc du dương phát ra từ bốn chiếc loa treo ở bốn góc trần nhà. Ninh Kha chợt cảm thấy áy náy, anh ta chuẩn bị không gian lãng mạn này xem ra đã phí công mất rồi

"Phục vụ!"

Danny gọi lớn, lập tức có người nối thành hàng dài lần lượt mang thức ăn vào. Chỉ trong chốc lát, trước mắt Ninh Kha bày ra không biết bao nhiêu là món, làm cô nhìn cũng muốn hoa mắt. Anh ta như gọi chỗ này cho cả chục người ăn chứ không phải hai người.

"Anh Danny này"

"Gọi anh là Kiến Hào"

"À..anh...anh Kiến Hào" - Ninh Kha ngại đến nỗi nói lắp

Bác Sĩ Khoa Cấp Cứu - ( Ninh Thải Trần )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ